"Ơ... thì ra Hạ Hi chị thích ăn chay à, vậy sau này em giới thiệu một người bạn cho chị quen, hai người chắc chắn sẽ đi ăn chung với nhau được đó..." Tây Môn nhìn rau cải thanh đạm trong chén, thật muốn gói lại đem cho sư thái ăn.
"Được thôi." Đỗ Hạ Hi rất kỳ vọng khi nghe Tây Môn nói giới thiệu bạn cho mình quen, cô cũng muốn xem xem bạn của Tây Môn sẽ là người như thế nào.
Hai người ăn cơm xong thì ngồi đó, Đỗ Hạ Hi cuối cùng cũng hỏi ra những điều mình muốn hỏi, "Lúc trước... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Tây Môn ngẩn người, tuy đây không phải là người đầu tiên hỏi cô chuyện quá khứ, nhưng đối với những người khác thì cô ấy chỉ cười cho qua thôi, còn người trước mặt mình, cho dù không nói thì Thạch Nam chắc cũng đã nói cho Đỗ Hạ Hi biết.
Thấy Tây Môn không có ý nói ra, Đỗ Hạ Hi cũng không miễn cưỡng, "Chị chỉ muốn biết thêm nhiều chuyện của em thôi." Lời này nói ra, tai của Đỗ Hạ Hi cũng nóng lên, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tây Môn, chỉ cúi đầu xuống chơi với con mèo, học cái cách Tây Môn vuốt cằm của nó.
"Hơ hơ, nửa đêm nửa hôm, mà kể chuyện của em, sợ chị sẽ ngủ không được đó~ tốt nhất là đừng nên kể." Tây Môn vẫn cứ mỉm cười.
"Vậy thôi." Nhìn thấy Tây Môn từ chối, Đỗ Hạ Hi cũng khó tránh khỏi hụt hẫng.
"Nhưng mà, em có thể kể câu chuyện của một người khác~" Hai tay Tây Môn cầm ly nước, biểu cảm rất thoải mái, giống như là đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình vậy.
Đỗ Hạ Hi không có nói chuyện, chỉ yên tĩnh lắng nghe, nhưng cô biết nhân vật chính trong câu chuyện là ai.
"Lúc trước có một cô bé nhỏ, sau khi người thân duy nhất là bà nội qua đời, cô bé được một gia đình hảo tâm nuôi dưỡng." Giọng Tây Môn bình tĩnh không nhanh không chậm, chỉ là cúi mắt xuống nhìn ly nước trong tay, tiếp tục kể tiếp câu chuyện.
Cô bé được nhận nuôi chưa được bao lâu thì có một lần xảy chân té xuống sông, cả gia đình đều nhảy xuống cứu nhưng đều thiệt mạng hết, chỉ duy nhất cô bé là còn sống.
Quả nhiên là mệnh cô sát, cả đời khắc ba mẹ và người thân, cũng không có ai dám nhận nuôi nữa, chỉ còn cách ở trong viện phúc lợi đến năm 12 tuổi, cô bé từ từ trở thành một thiếu nữ, cuối cùng cũng gặp được một chuyển biến trong cuộc đời, nhưng lúc đó cô không ý thức được sự chuyển biến đó sẽ là tốt hay xấu, bởi vì lúc đó cô không có sự lựa chọn nào khác.
Ba mẹ nuôi mới nhà rất giàu, cô bé sống một cuộc sống rất sung túc, làm cho bạn học đều rất ngưỡng mộ, nhưng cô ngày càng trở nên cô độc, không ai biết được bên dưới bộ quần áo là cơ thể đầy vết thương, không những bị ngược đãi mà cô còn biết nguồn gốc tiền tài của gia đình xuất phát từ đâu.
Đôi vợ chồng đó đã phát điên lên vì tiền rồi, đem thứ bột trắng ấy nén lại thành từng viên thuốc lớn, bắt cô nuốt, sau đó lại cưỡng ép nhét vào trong người cô bé, có máu chảy ra bên ngoài nhưng cũng không ai quan tâm. (Tác giả không có nói là nhét vào đâu trên người)
Sau khi đến địa điểm giao dịch thì lại lấy mấy thứ đó ra, cơ thể đau đớn vì bị xé toạt ra, làm cho cô chỉ còn lại hận và muốn chết, thậm chí cũng không còn sợ hãi nữa, từ sớm đã không còn rồi, cô trong mắt bọn chúng chỉ là một món đồ, một món đồ có giá trị lợi dụng, chứ không phải là con người nữa.
Cô bé cũng đã từng muốn trốn thoát, trốn ra được thì đụng phải một cảnh sát, cô van xin hắn, vì đó là hy vọng duy nhất, nhưng tên cảnh sát đó chỉ hỏi vài câu rồi lại kêu đôi vợ chồng đó đến đón cô về, cô rõ ràng là thấy tên cảnh sát đó sau khi nhận phong bì thì cười tới mặt rất méo mó.
Sau khi trở về, tất nhiên là bị trừng phạt nặng, cô chỉ có thể co ro lại trong góc nhà, cố gắng nhịn đau, đau đớn làm cho cô thấy rõ được tất cả, ngoại trừ bản thân ra thì mình chẳng có ai có thể tin tưởng được, cho dù là cảnh sát thì cũng vậy.
Nghe đến đây thì Đỗ Hạ Hi không muốn nghe tiếp nữa, nhìn ánh mắt Tây Môn ngày càng trở nên lạnh lẽo, trái tim cô như đang thắt lại, chưa từng nghĩ qua là Tây Môn sẽ có quá khứ như thế, chả trách Tây Môn cứ ích kỷ, coi thường mạng sống người khác, nếu đứng ở góc độ Tây Môn nhìn thì cô ấy chẳng có gì sai cả.
Nhè nhẹ nắm lấy tay của Tây Môn, Đỗ Hạ Hi cố gắng làm cho mình vẫn như bình thường và mỉm cười, nhưng cô quả thật cười không nổi, nắm trong tay mình là bàn tay lạnh lẽo khô khốc đó, làm cho Đỗ Hạ Hi cảm thấy rất đau lòng. "Cũng sẽ có người tốt đáng tin tưởng xuất hiện mà."
"Đúng vậy, sau này có người xuất hiện, nhưng cuối cùng lại chết rất thê thảm." Tây Môn cứ để Đỗ Hạ Hi nắm tay mình, rồi nhỏ tiếng lẩm bẩm, "Anh ta là người tốt, chết cũng rất đáng tiếc."
Không đợi Đỗ Hạ Hi lên tiếng, Tây Môn kéo tay Đỗ Hạ Hi mỉm cười nói, "Đây là câu chuyện em bịa ra thôi, nghe cho có thôi nha, đừng tưởng thật~"
"Sau đó... cô bé đó giết chết hai người đó à?" Kết cục đã quá rõ ràng, bởi vì cô bé đó đang sống trong sự tuyệt vọng.
"Hơ hơ, bọn họ sau cùng chết chung với nhau rồi, tất cả chết hết rồi." Tây Môn nhếch miệng tiếp tục cười.
Đỗ Hạ Hi hơi há miệng, vẫn chưa hoàn hồn lại được, nhìn Tây Môn vẫn cười một cách vô tư lự, nhưng lại hiểu rõ là chỉ khi không có trái tim thì mới có thể sống sót được, không có tình cảm thì cô ấy mới bảo vệ mình được.
Đỗ Hạ Hi sau khi biết được mọi chuyện, rồi nhớ lại những lời khuyên nhủ của mình trước đây thì cảm thấy thật nực cười, bản thân mình không có trải qua sự tuyệt vọng thì tất nhiên không thể cảm nhận được rồi, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn hy vọng mình có thể thay đổi được Tây Môn,