Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp màn cửa mỏng chiếu rọi vào trong phòng rất ấm áp, Tây Môn cuộn người lại ôm lấy chăn, nghe được từ nhà bếp có tiếng động, chắc là Đỗ Hạ Hi đang nấu ăn.
Tây Môn nhìn vào cánh cửa đang đóng, mặt tự nhiên mỉm cười, cô cực kỳ thích cái cảm giác này, hoàn toàn như là đang nằm mơ vậy, lúc trước cũng chưa từng nghĩ sẽ có cuộc sống như thế.
Tất cả mọi thứ đều được Đỗ Hạ Hi chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí đến cái ly cũng được đổ đầy nước, một bàn chải mới toanh để lên trên đó. Tuy lúc trước cũng có ở qua khách sạn cao cấp, các dịch vụ đều rất tốt, nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau.
"Dậy rồi à? Chị còn tính kêu em nữa chứ, đồ ăn sáng nấu xong hết rồi." Đỗ Hạ Hi bước ra khỏi nhà bếp, lau tay.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Tây Môn cột đại tóc lên, còn ánh mắt của cô thì không rời khỏi Đỗ Hạ Hi giây phút nào, làm Đỗ Hạ Hi có chút bối rối, "Sao em cứ nhìn chị thế?" Cô lại sợ Tây Môn lại nói ra những lời nham nhở gì nữa.
Nhưng Tây Môn chỉ cười, không có nói chuyện, càng làm cho Đỗ Hạ Hi đỏ mặt hơn, "Chị đi lấy thức ăn..." Quay lưng vào nhà bếp.
Tây Môn mỉm cười thò đầu vào kêu lên, "Có cần em giúp không?"
"Không cần." Đỗ Hạ Hi liền từ chối, nếu để Tây Môn vào thì càng ngại hơn nữa.
Trên bàn ăn, một mặn một rau một canh, đơn giản nhưng lại nhìn rất ngon miệng, cho dù Tây Môn từng ăn món ngon đến cỡ nào đi nữa, khi thấy bữa cơm gia đình này thì vẫn thấy rất hợp khẩu vị, chắc do đây là hương vị gia đình.
Đỗ Hạ Hi thấy Tây Môn ăn rất là vui, bất giác mỉm cười, lúc trước trong nhà chỉ có một mình, hiếm khi nấu nhiều như vậy, ăn không hết thì lãng phí thức ăn, hơn nữa ăn một mình thì không có không khí gì hết, rất lạnh lẽo, chỉ muốn làm cái gì đó đơn giản ăn cho rồi để còn làm việc khác.
Lúc trước Đỗ Hạ Hi chưa từng cảm thấy ăn cơm ở nhà lại ấm cúng như vậy, cùng lắm thì chỉ sạch sẽ với thoải mái hơn bên ngoài chút thôi à, nhưng bây giờ lại có thêm một người rồi, nhà cũng trở nên náo nhiệt hơn, hèn chi ba mẹ cứ hối mình tìm bạn trai, ở một mình lâu rồi cứ tưởng sẽ không thích không khí náo nhiệt nữa chứ.
Ngủ một giấc ngon, ăn một bữa no, Tây Môn cảm thấy mình không còn thấy khó chịu nữa, không còn đau bụng kinh nữa.
Ăn xong cơm, Tây Môn muốn giúp Đỗ Hạ Hi thu dọn chén bát, kết quả là Đỗ Hạ Hi nói cô ấy tới tháng thì đừng nên làm gì nhiều, cứ chơi với con mèo là được. Tây Môn cảm thấy mình giống như là đang được bao dưỡng vậy...
Lần đầu tiên dạo một vòng quanh nhà Đỗ Hạ Hi, có thể thấy được chủ nhân ngôi nhà là người rất nghiêm khắc, tất cả mọi thứ đều rất chỉnh tề ngay ngắn, đặc biệt là cái kệ sách to lớn kia, chiếm một phần lớn trong phòng, giống như là thư viện vậy.
Tây Môn vốn cũng thích đọc sách liền tiện tay lấy đại một cuốn, nhưng toàn là sách nhân văn ký sự, vừa nhìn là biết phong cách của Đỗ Hạ Hi, nên đối với Tây Môn thì cảm thấy hơi vô vị.
Tây Môn cứ tưởng Đỗ Hạ Hi sẽ đọc những sách có liên quan đến chuyên môn của mình chứ, không ngờ cũng có rất nhiều thể loại, "Chị sao mua nhiều sách vậy? Có thời gian xem à?" Tây Môn suốt ngày 'lông bông', rảnh rỗi thì mới đọc sách, bác sĩ Đỗ bận rộn vậy mà có thời gian xem à.
Bởi vì nhà không có lớn lắm, cho nên Đỗ Hạ Hi trong nhà bếp cũng nghe được tiếng Tây Môn hỏi, "Lúc trước thường xuyên trực ở khoa ngoại, không có gì làm thì xem sách, còn bây giờ thì ở nhà nghỉ ngơi mới có thời gian xem."
Tây Môn tiếp tục xem các vật dụng trên kệ sách, sau đó thấy một tấm hình được bày trên một ô kệ, Đỗ Hạ Hi trong hình nhìn rất non nớt nhưng lại cười rất tươi, mái tóc buộc lại thành đuôi gà, ánh mắt so với bây giờ thay đổi rất nhiều.
Còn hai người đứng hai bên thì đều mặc cảnh phục, trong đó có Thạch Nam, còn người kia thì chưa gặp qua, chỉ là khuôn mặt soái khí đó với cảnh tượng máu me trong ký ức Tây Môn đột nhiên chồng lên nhau.
Không biết từ lúc nào mà Đỗ Hạ Hi đã đi đến phía sau Tây Môn, thấy cô ấy cầm tấm hình thì lấy tay chỉ vào người đó, "Anh ta tên là Đoạn Huyên, là bạn tốt nhất chơi thân từ nhỏ đến lớn của chị." Đỗ Hạ Hi kể lại những chuyện xưa, đó là khoảng thời gian cô vui vẻ nhất, là tình bạn trân trọng nhất, "Chỉ là, nhiều năm trước trong một lần làm nhiều vụ thì bị mất tích rồi, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy được." Nói đến sau này thì tâm trạng Đỗ Hạ Hi cũng nặng nề xuống, dù sao đây cũng là một khúc mắc trong lòng cô.
Nhè nhẹ sờ vào khung hình, những chuyện xưa như những thước phim hiện ra trước mắt, chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy rồi, "Cho dù kết quả có như thế nào... thì chị cũng hy vọng tìm thấy anh ta..."
Tây Môn chỉ cảm thấy mình như rớt từ thiên đàng xuống địa ngục vậy, toàn thân run rẩy, căng thẳng đến trái tim đập nhanh dữ dội, vận mệnh giữa cô và Đỗ Hạ Hi có một mối liên kết thật đáng sợ, thậm chí cứ tưởng đây là trò đùa của ông trời nữa chứ.
Tại sao lại là anh ta? Tại sao anh ta lại là thanh mai trúc mã của Đỗ Hạ Hi! Cho dù Đỗ Hạ Hi không để tâm mình đã từng giết hai người kia, còn anh ta thì sao?! Mình giải thích sao bây giờ?
Đỗ Hạ Hi đặt bức hình trở về kệ sách, quay đầu lại thì thấy Tây Môn lúc nãy vẫn còn tốt lắm mà, sao giờ sắc mặt trắng bệch, dường như không còn chút máu nào hết, "Sao vậy? Không khỏe chỗ nào?" Giơ tay qua tính sờ trán Tây Môn, nhưng lại bị Tây Môn nắm lại, nắm mạnh tới nỗi cảm thấy đau.
Tây Môn run