Gia đình Trình Khanh thuê hậu viện, có mấy gian phòng cùng một cái giếng trời, cửa sau nối thẳng ra bến tàu nhỏ ở bờ sông, phương tiện đi ra ngoài, thanh u lịch sự tao nhã, tiền thuê một năm chỉ mười lăm lượng, kinh tế của gia đình Trình Khanh hoàn toàn có thể gánh vác.
Trình Khanh dạo qua một vòng thực vừa lòng, nói với Liễu thị:“Mẫu thân, thúc gia ngũ phòng lần này đã giúp chúng ta một đại ân, chúng ta phải cảm tạ người ta!”Quan tài của trượng phu được an trí tới nghĩa trang, hòm xiểng nhà mình được dọn tới tiểu viện trong hẻm Dương Liễu, cả nhà đơn giản như vậy đặt chân ở huyện Nam Nghi, nhà cũ bên kia tạm thời cũng không dám tới dây dưa ——Theo lý thuyết Liễu thị hẳn là thực vừa lòng, Trình Khanh đã an trí xong người một nhà, nếu đổi lại là nàng còn không biết sẽ phải làm như thế nào.
Nhưng Liễu thị vẫn cứ có rất nhiều nghi hoặc.
Các tỷ tỷ của Trình Khanh cũng cảm thấy khó hiểu, đại nương tử không nhịn được mở miệng hỏi nàng:“Tiểu lang, sao đệ phải nhận lấy hai trăm lượng bạc của tam thúc? Người nhà cũ ức hiếp chúng ta như vậy, chúng ta cũng không cần nhà cũ bên kia thương hại!”Trình đại nương tử không phải là con gái thân sinh của Liễu thị, mà là nguyên phối Tề thị của Trình Tri Viễn sinh ra.
Năm đó Trình Tri Viễn cãi nhau với mẹ kế, nhờ trong tộc ra mặt phân gia, mang theo thê tử Tề thị mới cưới rời khỏi Nam Nghi, Tề thị khó sinh, sau khi sinh ra đại nương tử liền buông tay rời khỏi nhân gian.
Đại nương tử lớn hơn một chút, Trình Tri Viễn lại cưới Liễu thị, Liễu thị chiếu cố đại nương tử đến hơn một tuổi mới mang thai, một lần sinh ra Nhị Nương và Tam Nương.
Trình Khanh là nữ nhi thứ tư của Trình Tri Viễn, từ nhỏ đã được coi như con trai mà nuôi lớn, Trình Tri Viễn không chỉ có tuyên cáo với bên ngoài như thế, mà bên trong nhà còn gạt cả ba nữ nhi.
Trình Khanh từ nhỏ là do chính tay Liễu thị chiếu cố, bí mật nàng là nữ