Trình Khanh tính toán tham gia khoa cử, nhưng nàng còn chưa có nói với Liễu thị về ý tưởng này, thân phận nữ tử có thể trà trộn vào trường thi hay không, Trình Khanh cũng cần thăm hỏi rõ ràng đã.
Chu lão phu nhân khoe cháu trai, vẻ mặt Liễu thị ảm đạm, Trình Khanh lại thực thản nhiên gật đầu:“Đường huynh Trình Khuê ưu tú như vậy, cháu muốn chính mình tương lai cũng sẽ không quá kém, rốt cuộc trong cơ thể chúng cháu đều chảy chung một dòng máu, tổ mẫu, tổ mẫu thấy có đúng không?”Phản ứng đầu tiên của Chu lão phu nhân là cười nhạo Trình Khanh không biết tự lượng sức mình, Tứ thư cũng chưa học, ngay cả người đọc sách thì Trình Khanh cũng không được tính là, còn dám so với Trình Khuê mười lăm tuổi đã khảo trúng tú tài sao!Nhưng mà nghĩ lại, đều là con cháu Trình thị, thiên phú của Trình Khanh chẳng lẽ thật sự có thể kém hơn so với Trình Khuê sao?Trình Khanh được tộc trưởng cho phép có thể ở tại Nam Nghi, tự nhiên cũng có thể hưởng thụ tài nguyên giáo dục của gia tộc.
Trình thị kinh doanh nhiều năm, tộc học của Trình thị tiếng tăm lừng lẫy khắp phủ Tuyên Đô, người phủ thành đều nguyện ý đưa con cháu trong nhà đến Nam Nghi cầu học, rất nhiều học sinh khác họ tham gia nghe giảng, mấy năm trước Trình Lục lão gia làm quan ở kinh thành lên tiếng, xây tộc học thành “thư viện Nam Nghi”, không phải con cháu Trình thị cũng có thể tiến vào thư viện đọc sách, chỉ là phải nộp quà nhập học xa xỉ.
Con cháu Trình thị được miễn phí nhập học, nhưng cũng cần phải thông qua khảo thí nhập học một tuần một lần giống như các học sinh khác.
Chu lão phu nhân đương nhiên không hảo tâm nói cho Trình Khanh những việc này, nói thêm hai câu nhàn thoại liền bảo chính mình mệt mỏi, hạ lệnh trục khách.
Năm mẫu tử Trình Khanh đối với nhà cũ đều không lưu luyến, rời đi rất nhanh, Chu lão phu nhân lại không có hứng thú nghỉ trưa, cầm kéo bạc cắt sửa