Khi độn thổ đi được hơn 3 cây số, Hoàng Phong liền rời đi lòng đất trở lên bề mặt.
Thú thật là cảm giác độn thổ chẳng vui tẹo nào.
Khi mà có quá nhiều thứ trôi quanh mình, thậm chí Hoàng Phong còn gặp được rất nhiều hài cốt, từ động vật đến con người.
Cảm giác thật là cực kỳ tệ.
Cứ như đang mặc đồ lặn, lặn trong một con sông tràn đầy rác rưởi và các loài sinh vật đang bơi lội vậy.
(đạo hữu nào biết sông Tô lịch có thể ra lặn thử cho biết cảm giác)
Nếu có lựa chọn khác Hoàng Phong tất nhiên sẽ không ở trong lòng đất ngao du nữa.
Sau khi lên mặt đất, Hoàng Phong lấy ba lô ra từ không gian Hệ Thống.
Khi vừa mang ra ngoài, chiếc điện thoại trong ba lô đã rung lên liên hồi.
Hắn vội vàng mở ra kiểm tra thì thấy rất nhiều tin nhắn của anh Bảo, càng có mấy cuộc gọi nhỡ số lạ.
Đọc tin nhắn thì Hoàng Phong thấy tất cả đều hỏi han về tình hình của hắn, nhất là gần đây, càng có nhiều tin nhắn dồn dập hỏi xem hắn còn bình an không.
Hoàng Phong biết việc mình ra ngoại thành và mất tích hơn một tháng tại dã ngoại đã gây lên chú ý của Thăng Long thành cao tầng.
Còn cuộc truy đuổi hôm nọ thì diễn ra quá nhanh, trước sau Nguyên Anh kia cũng chỉ tung ra mấy chục đòn, mà còn là tiện tay, thế nên có thể sẽ không gây ra chú ý gì.
Đang suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên lần nữa, lần này là có cuộc gọi đến, của anh Bảo.
- Alo, em chào anh.
- Phong hả, mày chạy đi đâu mà mất tích cả tháng trời vậy?
Mặc dù Hoàng Phong tin chắc anh Bảo biết nó ra dã ngoại nhưng vẫn cứ trả lời.
- Em ra dã ngoại tìm chút cơ duyên, kiếm chút tài nguyên ý mà anh.
- Thế sao anh liên lạc mày mãi không được vậy?
Giọng anh Bảo có chút lo lắng.
- Điện thoại em bị hỏng, vừa mới mượn được của một người khác anh ạ.
- Có thật không?
- Em nói dối anh làm gì.
Anh Bảo có vẻ không tin tưởng lắm nhưng cũng không vạch trần hay hỏi lại cặn kẽ.
- Thế chú em có tìm được thứ gì tốt không?
- Có anh ạ.
Đầu bên kia tạm dừng mấy giây, như có chút ngạc nhiên vì câu trả lời của Hoàng Phong.
- Thật sự tìm được ý hả? Vận may của chú em có vẻ tốt nhỉ?
- Hì hì, may mắn thôi anh.
Chỉ là mấy bụi cấp thấp linh thảo.
- Hả, loại nào vậy? Giống mới hay cũ.
Giọng anh Bảo có vẻ cấp thiết hơn chút.
Hoàng Phong thì thầm hô Hệ Thống trong lòng.
- Hệ Thống ngươi cho ta tiến hóa bụi cỏ dưới chân thành Linh thảo cấp thấp dùm.
- Đinh.
Hệ Thống không làm được, xin thứ lỗi.
- Hả?
Hoàng Phong có chút dại ra, đang lúc khẩn cấp sao Hệ Thống nó lại tuột xích cơ chứ.
- Sao vậy?
- Đinh.
Bụi cỏ dưới chân chỉ có thể tiến hóa làm độc thảo, ngươi có thể lựa chọn một loại khác, ví dụ bụi cây nhỏ phía sau.
Hoàng Phong chỉ muốn văng tục.
- Sao ngươi không nói rõ.
- Ngươi có cho ta kịp giải thích đâu.
- Thôi, không lằng nhằng, ngươi tiến hóa bụi cây nhỏ phía sau đi.
Cùng lúc đó, giọng nói của anh Bảo lại vang lên trong điện thoại.
- Alo, sao đấy Phong?
- Dạ không anh, người ta đang đòi điện thoại ý mà.
- Em bật camera lên quay cho anh bụi cỏ kia xem nào? Để anh xem là loài mới hay cũ.
- Ok anh.
Nói rồi Hoàng Phong chuyển từ chế độ gọi thoại sang chế độ video và nhắm ngay về bụi cây nhỏ Hệ Thống vừa cải tạo.
Trước khi nhắm đến hắn còn cố tình vặt đi mấy chiếc lá trên nó, làm như có người đã hái qua.
- Đây anh nè.
- Để anh tra xem nào.
Em đợi chút.
Một lúc sau anh bảo mới lên tiếng.
- Em quay quanh nó một vòng xem nào.
Mà con máy thu phát 3D của em đâu, sao không dùng.
- Hỏng luôn rồi anh.
Hoàng Phong lại tiếp tục nói dối.
- Chú mày dùng hay phá thế, sao lại hỏng hết vậy?
- Lúc đánh nhau cùng hung thú không cần thận bị trúng phải.
- Haizz...!chú em còn non tay lắm, ai đời đánh nhau còn để đồ đạc ở gần cho lan đến.
- Thì không có kinh nghiệm mà anh
Có vẻ anh Bảo cũng đã bắt đầu tin tưởng lời nói dối của Hoàng Phong một chút.
- OK.
Chúc mừng em, đây đúng là một loại linh thảo mới tiến hóa ra, nhớ mang cả bụi về nhé.
Bảo quản cẩn thận vào.
Đi sớm về sớm nhé.
- Hì hì, em nghe anh.
Thế nhé, bye anh.
- Bye em, nhớ cẩn thận đấy.
Anh Bảo cũng không lo lắng cho Hoàng Phong nữa.
Trước kia luyện khí kỳ mà tiểu tử này còn sống được bảy ngày sáu đêm trong rừng, hơn nữa còn là bị truy sát, hiện nay đã Trúc cơ, lại có chuẩn bị đầy đủ thì sinh tồn của nó không đáng lo.
Chỉ cần đừng đi xa thành quá là được.
Bỗng nhiên nhớ đến điều gì anh Bảo đang định cúp điện thoại thì gọi lại.
-