Hoả Thiết Khai tỉnh dậy sau khi vu bà rời đi không lâu, thấy căn phòng đá cực kì xa lạ hắn đưa tay lên gãi gãi đầu theo thói quen, chợt nhớ là tay mình đã bị bẻ gãy Thiết Khai liền rụt tay lại. Cơn đau từ tay không xuất hiện làm Thiết Khai ngạc nhiên, vội vàng hắn giơ tay phải của mình lên để xem xét; không đau, không chảy máu, không biến dạng cả cánh tay dường như chưa bao giờ bị bẻ gãy một lần nào. Kiểm tra toàn thân cũng không có vết thương hay thậm chí là vết sẹo nào do đinh gây nên cả, quá ngạc nhiên Thiết Khai ngồi thừ ra cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra. Điều cuối cùng Thiết Khai còn nhớ là có một bóng lưng lao ra chắn trước mình và cây đại kiếm đang đập xuống. Thiết Khai chờn chợn nghĩ trong đầu rằng có phải là mình chết rồi không, và căn phòng này như là trạm trung chuyển giữa Thánh giới và thiên đàng giống như lời của mấy tên thần sáng hay nói. Phát hiện thấy Phong đang nằm ở giường đá đối diện Thiết Khai nhảy xuống định gọi hắn dậy, nhưng lay một hồi không thấy Phong tỉnh, tát thêm vài cái vào mặt cũng không thấy tỉnh, Thiết Khai đàng bất lực để mặc Phong nằm đó mà đi về phía cửa. Đứng trước cửa hồi lâu Thiết Khai vẫn không dám mở ra, sau khi thấy toàn bộ vết thương thậm chí là cái lỗ trên bụng Phong biến mất, Thiết Khai đã tin 9/10 rằng mình đã chết rồi và nếu mở cánh cửa này ra chờ đợi phía sau là những thiên thần phán quyết xem hắn sẽ xuống thiên đường hay địa ngục. Hít một hơi sâu lấy tinh thần Thiết Khai mở mạnh cửa, trước mặt hắn là công chúa đang dùng trà với vu bà; chưa kịp phun ra câu: hai người cũng chết rồi à, thì Thiết Khai thấy Chiến Băng đứng sau công chúa hắn vội ngậm chặt miệng lại, thầm hô may mắn mình không mồm nhanh hơn não. Thiết Khai biết với bản lĩnh của Chiến Băng thì chẳng bao giờ anh ta lại bỏ mạng lãng nhách ở cái nơi này cả, nỗi lòng của hắn cũng vơi đi khi mà biết mình vẫn chưa phải đi bán muối. Thấy Thiết Khai đứng như trời trồng công chúa đành tiến lên chào hỏi hắn để phá vỡ thế bế tắc, kéo hắn đến bàn trà giới thiệu với vu bà trong lòng thầm kinh ngạc khi tay của Thiết Khai đã hoàn toàn lành lặn.
Phong tỉnh dậy vào ngay sáng hôm sau, vươn vai hít một hơi hắn thấy cơ thể mình sảng khoái lạ thường, nội lực trong cơ thể hình như còn gia tăng không ít. Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu Phong- là của Solas:
- Hello bây be, ngủ kĩ thế đã dậy rồi à. Ta mới offline có chút xíu mà ngươi đã lôi phá giới ra uống rồi. Ta đã dặn bao lần rồi, phá giới hạn không phải là kẹo mà thích ăn lúc nào thì ăn, chỉ khi nào nguy hiểm đến tính mạng mới dùng nó. Đi cùng công chúa và đoàn hộ tống có cái gì nguy hiểm thế hả.
Bất đắc dĩ Phong phải kể cho Solas nghe những gì mình đã trải qua, cứ tưởng Solas sẽ khen ngợi hoặc ít ra có vài lời động viên. Ai dè Solas lại chửi Phong xối xả như tát nước vào mặt:
- Có cái méo gì mà tự hào, ngươi có biết phá giới hạn người ta toàn dùng để khiêu chiến vượt cấp không. Ngươi xem lại ngươi đi, cả hai lần dùng là cả hai lần thua, thế thì thuốc của ta còn có
ý nghĩa gì nữa hả. Mà thế quái nào ngoài việc lao đầu vào chém nhau ngươi không nghĩ ra cách khác được à, biết là đánh không được còn cố lao vào đánh. Ngươi không biết chạy à, cắn thuốc phá giới hạn vào chạy thì có mà thần tiên cũng không đuổi được ngươi. Đầu ngươi là đầu đất hay đầu cát thế hả, đầu người ta dùng để nghĩ còn đầu ngươi chỉ dùng đi đỡ kiếm thôi sao...
Mắng chửi một hồi Solas mới dịu giọng nói với Phong:
- Cũng may lần này nhân hoạ đắc phúc, cũng nhờ sinh sinh hoa của vu bà cho ngươi nên mới loại bỏ được ám thương và hồi phục nhanh như thế, nếu không đừng nghĩ nghỉ ngơi hai ba ngày mà hồi phục như lần trước. Đừng cậy mình có khả năng hồi phục nhanh mà thích dùng thuốc phá giới hạn lúc nào thì dùng. Hồi xảy ra chiến tranh giữa các vị thần, những kẻ có năng lực hồi phục nhanh như ngươi không phải là hiếm, thậm chí có kẻ chặt đầu đi mọc luôn ra đầu mới kìa. Nhưng tất cả đều hạn chế không dùng phá giới hạn, bởi lẽ cho dù được tái tạo lại thì các tế bào gốc sẽ yếu hơn rất nhiều do bị ép kiệt. Dùng càng nhiều thì tác dụng xấu ấy càng điệp gia lên, thiên tài địa bảo cũng chẳng thể bù đắp được. Sử sách ghi lại có lần một tân thần spam "phá giới hạn" đến nỗi trở thành một phế nhân, cuối cùng ông ta nuốt viên phá giới hạn rồi lao vào trận chiến để chết như một chiến binh.
Nghe vậy Phong cũng chột dạ, hắn dè dặt hỏi Solas rằng liệu sử dụng hai viên phá giới hạn liền lúc thì có việc gì không. Nghe vậy Solas liền kể Phong nghe rằng có lần một bán thần nuốt hai viên liên tiếp sau đó cơ thể lập tức bị hoá thành tro bụi. Nghe xong Phong lắc đầu lè lưỡi, quyết định chôn thật sâu việc mình định dùng thêm một viên nữa lúc chiến đấu, để Solas biết được thể nào hắn cũng bị tế thêm bài nữa.
Súc Ích 7 ngạc nhiên nhìn Hoả Thiết Khai đang nghiêm nghị đứng trước mặt nhờ mình dạy võ. Cậu chắc chắn muốn học môn võ này chứ- Súc Ích nghi ngờ khi nhìn vào tấm thân không có gì gọi là cơ bắp lắm của Thiết Khai. Thiết Khai nghe vậy gật đầu cái rụp rồi nói:
- Chắc chắn luôn, vu bà bảo tôi đi tìm anh để học mà.
Súc Ích nghe vậy thì gật gật đầu, ai chứ là vu bà thì anh hoàn toàn tin tưởng. Đứng một lúc lâu xem nên bắt đầu từ đâu rồi Súc Ích mới bắt đầu giảng cho Thiết Khai về quyền thuật của mình. Anh nói:
- Quyền pháp của tôi cũng như mọi loại quyền pháp khác, gồm hai phần: quyền thuật và công pháp. Đầu tiên phải học quyền thuật cho nhuần nhuyễn đã rồi mới bắt đầu học công pháp. Để tôi múa phần quyền pháp cơ sở trước cho cậu tham khảo nhé.
Thiết Khai nhìn Súc Ích đi những đường quyền đầy uy lực thì hai mắt toả sáng, miệng nở ra nụ cười ngây ngô nghĩ trong đầu về một tương lai tươi sáng đang chờ đợi phía trước. Hắn nào biết hành trình luyện ngục giờ mới chỉ bắt đầu.