“Là ngươi à, tên BIẾN THÁI!!!”
Hồng Diễm nhận ra ngay kẻ đã nhìn nàng ở phòng thay đồ. Nàng lập tức tung cú đấm vào mặt hắn. Đòn đánh ở khoảng cách rất gần, Khải Minh không cách nào né nổi. Hắn chỉ kịp đưa tay lên trước mặt để chặn đòn. Tuy nhiên, tay hắn dễ dàng bị cú đấm của Hồng Diễm đánh bật về sau, tự va vào mặt mình.
Khải Minh choáng váng lùi về sau, Hồng Diễm lập tức đứng dậy tiếp tục tấn công hắn. Lần này, Khải Minh đã giữ được khoảng cách với nàng, hắn có thể né dễ dàng các đòn đánh.
“Từ từ đã, chuyện hồi chiều tôi không cố ý mà!!”
Khải Minh vừa né đòn vừa giải thích, Hồng Diễm tiếp tục tấn công và đáp: “Hừ ngươi không cố ý mà chỉ cố tình thôi chứ gì!!”
“Ặc, tôi nói thật mà… Hự!”
Khải Minh đang cố giải thích thì lãnh thêm một đòn vào bụng, lần này hắn bị đánh bay ra xa, té lăn quay xuống cầu thang. Hồng Diễm không buông tha, nàng dẫm chân phóng đến chỗ hắn, trên tay đang tạo một quả cầu lửa.
Khải Minh thấy tình thế này chỉ có cách bỏ chạy thôi. Hắn nhanh chóng dùng Đặng Gia Bộ Pháp chạy ra sân trường. Hồng Diễm cũng đuổi theo sau với một quả cầu lửa trên tay.
“Đứng lại, tên kia, ngươi đứng lại cho ta, tên biến thái, tên vô liêm sỉ kia.”
Hồng Diễm tức giận mắng chửi Khải Minh, vô tình việc đó lại gây chú ý đến vài học sinh đang đứng ở trên sân trường. Bọn chúng liền sáp lại xem thử.
Khải Minh tuy thua về hồn lực nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, Hồng Diễm càng ngày càng cách xa hắn. Nàng tức giận ném quả cầu lửa về phía Khải Minh, lần này nó đi rất nhanh, hắn phải dùng Gia Tốc để nâng tốc độ bản thân rồi xoay người né tránh. Tuy hắn né nhanh vậy nhưng vẫn bị quả cầu lửa sượt qua ngang lưng, làm cháy mảnh áo đằng sau.
Vừa né xong, hắn chưa kịp thở thì Hồng Diễm đã áp sát ngay trước mặt, một lần nữa hắn phải giáp lá cà với nàng. Lần này nàng tung đòn nhanh đến mức hắn không né kịp, đành dùng tay đỡ đòn.
Lũ học sinh thấy đánh nhau liền xúm lại đông hơn. Vài tên đứng tỏ vẻ thương hại Khải Minh:
“Tội tên kia, ai biểu dám chọc Hồng Diễm.”
“Hình như lần trước có người tán tỉnh nàng liền bị đốt trụi tóc, không biết tên này sẽ ra sao đây?”
Khải Minh cũng không phải kẻ vô liêm sỉ, hắn biết dù gì mình cũng là người có lỗi nên không đánh trả mà chỉ chịu đòn và xin lỗi:
“Hic, tôi xin lỗi mà…”
“Hừ, lỗi phải gì, ngươi nhìn hết cơ thể ta rồi, đi chết đi tên khốn!!”
Hồng Diễm tức giận chửi Khải Minh, nàng nắm chặt tay lại, ở nấm đấm của nàng bỗng phất lên một ngọn lửa.
“Ồ là Hỏa Quyền kìa.”
Một vài tên tõ ra hiểu biết nói to. Khải Minh nghe thấy được liền hỏi hệ thống:
“Hỏa Quyền là gì vậy??”
Hệ thống lập tức đưa thông tin về chiêu thức này cho hắn.
Hỏa Quyền: Quyền thức kết hợp với hồn lực hệ hỏa, sát thương bá đạo.
“Ực.”
Khải Minh nuốt một ngụm nước bọt. Hồng Diễm bình thường đánh đã đủ ghê rồi, thêm chiêu này nữa chắc hắn chết quá. Nàng liên tiếp tung ra các đòn đánh mãnh liệt, Khải Minh tuy né được nhưng lại không tránh khỏi bị ngọn lửa trên tay nàng “liếm” qua vài cái.
Khải Minh càng ngày càng chật vật, hắn cảm thấy hồn lực không còn nhiều nữa. Cũng phải thôi, từ hôm qua đến giờ, hắn đã dùng khá nhiều hồn lực, mà linh hồn hắn lại không có khả năng sản sinh lại. Chỉ có cách chịch hoặc uống thuốc hồi hồn lực mới giúp hắn được thôi. Về việc chịch choạt lúc này thì bất khả thi rồi, còn về thuốc thì hắn có mang theo bên mình, tuy nhiên giờ hắn không có cơ hội nào lấy ra uống vì sự đeo bám quyết liệt của Hồng Diễm.
Dần dần, động tác của hắn mất đi sự uyển chuyển và nhanh nhẹn. Và rồi, hắn không thể né kịp đòn đánh của Hồng Diễm.
Bốp!
Khải Minh ăn trọn một cú đấm vào má trái. Hắn may mắn đưa kịp hồn lực lên má để giảm bớt sát thương, nếu để không như vậy thì giờ chắc mặt hắn đã bị bỏng rồi. Tuy nhiên, Khải Minh vẫn cảm thấy đau chứ, ăn một đấm thế làm hắn choáng váng, khuôn mặt hắn bị đánh quay sang một bên. Chợt trong khoảnh khắc đó hắn có vẻ nhận ra điều gì đó từ phía đám đông.
Hồng Diễm tuy đã cho Khải Minh ăn một đấm rõ mạnh nhưng nàng vẫn chẳng có vẻ gì hả giận. Nàng tiếp tục vung đấm, lần này là nhắm vào bụng Khải Minh.
Bất ngờ thay, Khải Minh dùng toàn bộ hồn lực còn sót lại của mình dồn vào chân, sau đó lao đến trước mặt Hồng Diễm.
“Cái gì?”
Hồng Diễm bất ngờ trước việc hắn làm, lẽ nào hắn muốn tự nộp mạng.
“Nằm xuống!!!”
Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hồng Diễm đã bị Khải Minh đè xuống đất. Nắm đấm của nàng lao thẳng vào bụng hắn, đúng hơn thì chính bụng hắn đã tự tìm đến. Khải Minh cắn răng chịu đau.
Chỉ sau đó nửa giây, một con dao màu đen từ phía đám đông xé gió bay ngang qua lưng hắn. Con dao xuyên qua khe hở đám đông bên kia rồi găm chặt vào một gốc cây bàng lớn.
“Chuyện gì vậy??”
Một vài kẻ ngơ ngác trước những chuyện vừa diễn ra, bọn chúng lập tức dồn sự tập trung về phía con dao và dường như quên đi Khải Minh và Hồng Diễm đang nằm ở trên sân.
“Cái… gì vậy??”
Hồng Diễm ngạc nhiên hỏi, giọng nàng có chút gì đó hơi ngập ngừng.
“Có… kẻ hình như muốn ám
sát một trong hai ta… Uh.” Khải Minh một tay ôm bụng, khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt trả lời. Vừa nãy hắn đã ăn trọn một cú đấm đầy uy lực trong tình trạng hết hồn lực, may cho hắn luôn mặc áo da cá ở bên trong nếu không thì giờ chắc ngỏm rồi.
“Không, ý ta là việc ngươi đang làm cơ!!”
“Việc tôi đang làm?”
Khải Minh hơi thắc mắc trước câu nói của Hồng Diễm, chợt hắn nhận ra một cảm giác mềm mại ở bàn tay mình, hắn đưa mắt nhìn xuống và thấy…
“Ngực… là ngực.”
Khải Minh hết sức bất ngờ về điều này, một bên ngực của Hồng Diễm đang bị bàn tay hắn túm lấy. Lúc nãy hắn đau quá nên không để ý, nhưng giờ thì cảm nhận rất rõ. Những ngón tay hắn bất giác di chuyển, nắn bóp nhẹ nhàng bầu ngực Hồng Diễm khiến nàng đỏ mặt. Nàng tức giận xô hắn té lăn quay rồi mắng:
“Đồ biến thái chết tiệt, sao ngươi dám sàm sỡ ta?”
Đám đông chuyển dần chú ý sang Hồng Diễm.
“Á đù, thằng kia gan dữ.”
“Đờ mờ nó!!”
“Sao thằng này có phúc vậy, hồi chiều là Yến Nhi, giờ là Hồng Diễm.”
Một vài thành phần của lớp A tỏ vẻ phẫn nộ. Bọn chúng thi nhau chửi Khải Minh. Chợt từ trong đám đông, một cô nàng với khuôn mặt dễ thương chạy đến chỗ hắn.
Tên: Châu Ngọc Lan.
Tuổi: 16.
Sinh lực: 1000/1000.
Hồn lực: 1050/1450.
Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 6.
Thông tin thêm: Bạn cùng phòng với Hoa Hồng Diễm.
“Hồng Diễm, bạn có sao không??”
Cô nàng gấp gáp nhìn quanh người Hồng Diễm xem có vấn đề gì không. Hồng Diễm gật đầu rồi dịu dàng bảo:
“Không sao đâu, mình ổn mà!!”
Khải Minh nằm đó chợt ngớ người ra, hắn cứ tưởng Hồng Diễm lúc nào cũng có thái độ hung dữ như vậy, nào ngờ đối với cô gái này nàng rất dịu dàng nha.
Từ phía xa kia, một nhóm người khác chạy tới, dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp khác, nàng có cơ thể mảnh mai, mái tóc được búi cao khá gọn gàng. Ở bên bắp tay phải nàng có đeo một chiếc băng màu đỏ.
“Đù, mỹ nhân ở đâu mà kéo tới nhiều vậy? Bối rối quá!!”
Khải Minh khi thấy một bóng hồng xinh đẹp khác đến liền mừng thầm trong lòng, đúng như lũ Việt An nói, trường này có rất nhiều mỹ nữ.
Cô nàng kia chạy đến trước chỗ hắn, nàng chỉ tay cho đám người đằng sau làm gì đó, sau đó cả bọn kéo nhau phong tỏa khu vực này lại, hệt như việc cảnh sát làm khi có vụ án gì đó.
Khải Minh nằm ở dưới tha hồ ngắm những cặp đùi trắng muốt của mấy em nữ sinh kia, và đặc biệt nhất trong đó là cô gái dẫn đầu kia, nàng đang bận chỉ đạo xung quanh nên không để ý đến hắn đang nằm ngay dưới chân và nhìn thấy rõ chiếc quần lót màu hồng mà nàng đang mặc.
Tên: Trương Mỹ Linh.
Tuổi: 15.
Sinh lực: 1900/1900.
Hồn lực: 1990/2500.
Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 8.
Thông tin thêm: Đội trưởng Đội Sao Đỏ khối 1.
“Ặc, có cả sao đỏ ư?!”
Đội Sao Đỏ là một nhóm những học sinh có trách nhiệm bảo vệ, gìn giữ kỷ luật ở trong học viện. Tất cả đều học sinh tham gia vào đây đều là những người gương mẫu, đã được chọn lọc kỹ càng.
Đội Sao Đỏ nhanh chóng đẩy đám đông sang hai bên, sau đó họ giăng dây quanh khu vực gốc cây bàng bị con dao kia găm vào. Mỹ Linh gật đầu hài lòng với bọn kia, sau đó nàng chợt nhìn xuống và hét lớn:
“Oái, ngươi…”
Giờ Mỹ Linh mới nhận ra sự hiện diện của Khải Minh, nàng vội đưa tay ép chặt váy lại rồi đỏ mặt hỏi:
“Tên kia, ngươi thấy gì chưa??”
“Ặc, chưa thấy gì hết!!”
Khải Minh vội vả trả lời. Nghe được vậy, Mỹ Linh thở phào nhẹ nhõm, nàng sau đó hỏi thăm hắn cùng Hồng Diễm:
“Các ngươi có bị gì không??”
“Ta không sao cả!!”
Hồng Diễm đứng dậy phủi người trả lời. Mỹ Linh nhìn nàng rồi nói tiếp:
“Vậy thì tốt rồi, giờ thì cả hai lên văn phòng với ta!!”
“Hể???”
Khải Minh cùng Hồng Diễm ngạc nhiên, cả hai đồng loạt hỏi lại:
“Tại sao?”
Mỹ Linh nở một nụ cười, trông như nàng đang cố nén cơn giận sau nụ cười kia.
“Hừ, hai người dám đánh nhau, gây náo loạn, mau lên viết bản kiểm điểm.”
Mỹ Linh khuôn mặt đáng sợ hét lớn.