Khoai Lang Ngào Đường

Chương 16


trước sau


"Chú có từng động lòng với tôi chưa?"

Rồi.

Kim Taehyung dù sao cũng đã từng kết hôn, hắn không phải lần đầu yêu, mù mờ không nhận ra mình đã động lòng với người ta.

Thật lâu rồi Kim Taehyung mới "nếm" thử cảm giác động lòng với một người, giống như nghe thấy tiếng tim đập lại vậy.

Nhưng chuyện đến với nhau rất khó...

"Rất khó để có thể tiến hành ca phẫu thuật này trong hôm nay, trước tiên cho bệnh nhân sử dụng enzyme angiotensin, ngày mai lập tức phẫu thuật."

"Bác sĩ, nếu như vậy sau phẫu thuật không có vấn đề gì chứ?"

Kim Taehyung hai tay để trong túi áo blouse, chầm chậm trả lời: "Vốn dĩ là không có."

Việc bệnh nhân trước khi phẫu thuật còn cố ý không tuân thủ quy định hắn gặp nhiều rồi, không tức giận, nhưng cho dù có tức giận vẫn phải luôn giữ thái độ bình tĩnh.


Bệnh nhân này vì thiếu máu cơ tim cục bộ nên phải vào phòng phẫu thuật, vậy mà trước giờ phẫu thuật còn cố tình hút một điếu thuốc.

Con gái của bệnh nhân sau khi nghe lời hắn nói liền triệt để thất vọng, nước mắt rưng rưng quay sang chất vấn người đang ngồi trên giường: "Tại sao ba lại hút thuốc chứ, ba không muốn nhìn mặt con nữa phải không?!"

Bệnh nhân kia không có chút cảm xúc gì, chỉ im lặng lắng nghe.

Kim Taehyung đứng nhìn một hồi, quay lưng rời đi.

Hôm nay là Giáng sinh, nhưng ở nơi gọi là bệnh viện này muốn tìm một chút vui vẻ có hơi khó khăn. Vì tất cả mọi người đều không có thời gian để vui vẻ, đều bận bịu.

"Bác sĩ Kim à, viện trưởng nói muốn gặp anh, lên phòng làm việc của ông ấy ngay nhé." Một vị y tá đến trước mặt hắn, thông báo xong thì rời đi ngay, rất vội vã.

Kim Taehyung vào thang máy, nhấn số tầng.

...

Jeon Junghoon mỉm cười hoà nhã, khẽ nói: "Bác sĩ Kim phụ trách hướng dẫn cho các bác sĩ thực tập trong chuyến trao đổi kỳ này nhé, đồng ý không?"

Kim Taehyung gật đầu: "Vâng."

Jeon Junghoon nghe hắn nói vậy thì yên tâm đặt tảng đá trong lòng xuống, uống một ngụm trà.

"Ở Backersfield - Mỹ, hết tháng mười hai xuất phát, lần trao đổi này kéo dài sáu tháng. Không vấn đề gì phải không?"

"Vâng, không vấn đề gì. Có thể đón Tết cùng cha mẹ cháu." Taehyung hơi cong môi cười.

Gia đình của Kim Taehyung không ở Hàn Quốc, cha mẹ và ông nội đều ở Mỹ. Chuyến đi này tuy mang tính chất công việc nhưng có thể thuận tiện thăm gia đình, trong lòng hắn ít nhiều có chút vui vẻ.

Jeon Junghoon cười, nếp nhăn trên khuôn mặt lại hiện rõ thêm chút, đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn: "Vậy nên mới giao cho cháu."

"Ài, nhắc mới nhớ, Tết năm nay đứa con trai nhỏ nhà chú không thể về đây rồi, chú không cho nó về. Một phần là vì người bên đó không đón Tết giống mình, một phần là vì đứa nhỏ đó không hiểu sao đi du học mà cứ cắp mông chạy về đây suốt."


"Ây dà, đi du học mà cứ chạy về suốt như thế này sao có thể tiến bộ được phải không? Chú cứ nghĩ nó nhớ nhà, nhưng cả ngày lại chạy đi đâu, rõ ràng là chẳng nhớ nhung gì chú cả."

"Đây là đứa nhỏ chú cưng nhất, lần đầu tiên không được

đón Tết với gia đình nó sẽ buồn mà khóc tu tu mất. Nó ở Los Angeles, nếu cháu có chút thời gian dư dả...ngó nó một chút cho chú nhé!"

Jeon Junghoon cuối cùng cũng ngưng, cầm lấy tách trà uống một hơi. Mỗi lần nói đến Jungkookie nhà ông, đều nhịn không được mà nói liên miên, tốn không ít nước bọt...

Kim Taehyung lắng nghe, đứa nhỏ đó "cắp mông chạy về đây suốt" không phải là tại hắn sao?

Hắn cong môi, cúi đầu, khẽ "vâng" một tiếng.

Junghoon đưa tay cầm lấy túi quà trong ngăn kéo dưới bàn trà, ông chìa đến trước mặt Taehyung: "Nhận lấy này, quà Giáng sinh."

Hắn đẩy gói quà về phía ông, cười lắc đầu: "Cháu không thể nhận."

Jeon Junghoon tặc lưỡi, ông nói: "Quy định của bệnh viện chúng ta đâu phải là không được nhận quà từ viện trưởng, mau cầm lấy, cũng không phải mình cháu có, tất cả đều có hết."

"Vậy thì cháu nhận." Taehyung cười.

"Hôm nay cháu đừng tăng ca, về sớm đi."

Kim Taehyung gật đầu: "Vâng."

...

"Úi, là thực phẩm chức năng nè. Bổ mắt, bổ máu, viện trưởng đúng là quá tốt rồi..." Bác sĩ Son và các y tá ở khoa hắn đang tụ tập mở gói quà.

Một cô y tá trẻ nâng niu ôm gói quà, nói: "Cái này đắt muốn chết, tôi bấm bụng cũng chỉ mua được một nửa."

Lại là một cô y tá khác: "Tôi muốn mua loại này lâu rồi, quà Giáng sinh này làm tôi cảm động quá đi."

Bác sĩ Son thấy hắn tới gần, liền vui vẻ hỏi: "Bác sĩ Kim nhận được quà chưa?"

Hắn giơ gói quà lên, cười nhẹ: "Nhận được rồi. Mọi người Giáng sinh vui vẻ."


"Bác sĩ Kim cũng vậy!"

Khi Kim Taehyung yên vị trong phòng làm việc của bản thân rồi, hắn mới nhìn qua gói quà một chút.

Ngoài thực phẩm chức năng giống như các bác sĩ khác, còn có...Khuy măng sét, cà vạt, khăn cài túi áo vest...

Đúng là tất cả mọi người đều có quà, nhưng quà của hắn lại nhiều hơn mọi người.

"Thật là..."

...

Nghe lời Jeon Junghoon, hôm nay hắn không tăng ca.

Lúc đi ra đến sảnh bệnh viện, trong lòng Kim Taehyung vậy mà có chút mong chờ, ánh mắt như lơ đãng tìm kiếm một bóng lưng nào đó.

Đột nhiên Taehyung như nhận ra điều gì đó, hắn bật cười vì sự vô lý của bản thân.

Hôm qua vừa từ chối người ta tuyệt tình như vậy, hôm nay lại muốn người ta tới...

Kim Taehyung cúi đầu chỉnh lại vạt áo măng tô rồi sải chân bước đi.

Nhưng vừa bước được hai bước, phía sau lưng áo bị ai đó níu lại.

.

iamchloe



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện