Khoai Lang Ngào Đường

Chương 19


trước sau


Jeon Jungkook vừa ho khan vừa đi ra khỏi một hiệu thuốc, từ tối qua đến giờ cậu ho liên tục. Suốt ngày bay qua bay lại giữa hai nơi, cái thân "già" của cậu cuối cùng cũng chịu không nổi.

Ngày mai là sinh nhật bác sĩ Kim rồi, vốn dĩ còn muốn ở Hàn Quốc thêm một ngày để đón sinh nhật cùng hắn, cuối cùng vẫn là không được. Jungkook một tay ôm vài quyển sách, một tay lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn rồi nhấn gửi.

<Tôi trở lại trường học mất rồi, không kịp đưa quà đến tận tay chú được, tôi gửi sang cho chú nhé?>

Bác sĩ Kim vậy mà trả lời ngay, cậu còn tưởng phải đến sáng hôm sau mới nhận được hồi âm.

<Để tôi đến lấy.>

Jungkook nhìn tin nhắn vừa được gửi đến có chút mơ hồ. Đến lấy sao? Từ Hàn Quốc bay đến Los Angeles?

Còn chưa để Jungkook hiểu được câu nói của bác sĩ Kim có ý gì, đối phương đã gửi tiếp cho cậu một bức ảnh. Trong ảnh chụp một tháp đồng hồ màu trắng trên nền trời xanh, bức ảnh chụp rất đẹp nhưng đó không phải là điều Jungkook quan tâm!

Đây rõ ràng là một nhà hát lớn ở Bakersfield, tên gọi là Fox! (1)

Cậu nghi ngờ gửi đi một tin nhắn: <Chú đang ở đâu thế?>


<Bakersfield.> Bác sĩ Kim trả lời.

Jungkook dứt khoát bấm gọi, Kim Taehyung cũng bắt máy rất nhanh. Trong giọng nói của cậu không kiềm nén sự phấn khích: "Chú ở Bakersfield thật sao? Không lừa tôi chứ?!"

Cậu nghe thấy bên kia có tiếng cười nhẹ: <Ừm, đến công tác.>

Jeon Jungkook nghe xong thật sự vui đến mức muốn nhảy lên! Bác sĩ Kim đến Bakersfield công tác! Nơi cách cậu chỉ cần hơn một tiếng lái xe! (2)

Thấy bên kia mãi mà không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở không được đều đặn, Kim Taehyung khẽ cười. Vốn dĩ chuyến công tác đến tận cuối tháng mười hai mới xuất phát, nhưng Kim Taehyung đã xin phép Jeon Junghoon qua đây nghỉ ngơi vài ngày trước.

"Làm sao thế? Vui đến nỗi không biết nói gì à?"

Jungkook bình tĩnh lại được chút, giọng còn hơi run run: "Đúng vậy." Vui muốn chết!

"Chú qua chỗ tôi lấy quà thật hả?"

<Ừm.>

"Khi nào thế?"

<Ngày mai sẽ đến, buổi tối gửi địa chỉ cho tôi.>

Jungkook cười vui vẻ "vâng" một tiếng rồi nói: "Hiện tại tôi có tiết rồi, cúp máy trước nhé?" Nếu tiết này không phải là của bạn mẹ Jeon, Jungkook đã có thể trốn luôn, cậu vẫn còn muốn nói chuyện với bác sĩ Kim.

Kim Taehyung đáp lại một tiếng, còn chưa kịp tắt máy, người bên kia lại gọi hắn.

"Sao thế?"

<Buổi tối có thể gọi điện cho chú không?> Giọng nói mềm mại của đứa nhỏ kia tràn vào tai vừa như mật ngọt vừa như gãi một cái vào tim hắn, Kim Taehyung cong cong khoé môi, đáp ứng:

"Có thể, mau đi học đi."


"Nói chuyện với ai đó? Còn cười đến là ôn nhu." Chờ hắn cất điện thoại vào túi áo, người phụ nữ đứng bên cạnh Kim Taehyung bây giờ mới lên tiếng.

Hắn cười nhẹ: "Một em bé."

"Nói nhăng nói cuội." Người phụ nữ

dù đã bước vào giai đoạn tuổi trung niên từ lâu nhưng điều đó chẳng hề đánh gục được nhan sắc của bà, đi bên cạnh Kim Taehyung nhìn càng giống chị em hơn.

Nhìn con trai chỉ cười không nói gì, bà nói tiếp: "Hiện tại không có đối tượng sao? Con trai hay con gái cũng được, mau kiếm một đứa về cho mẹ nhìn."

Mỗi lần về nhà luôn được phụ huynh nhắc nhở chuyện này, bác sĩ Kim nghe sắp mòn hết hai tai rồi. Hắn đưa tay ôm lấy bả vai mẹ Kim đi vào nhà hát, lảng tránh chủ đề: "Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi."

Nhưng Kim Jungyeon lại chẳng bị ảnh hưởng: "Con cảm thấy cô bé học trò người lai của cha thế nào? Mẹ thấy khá ổn."

"Đừng." Kim Taehyung từ chối ngay.

"Thế còn thằng bé nhà kế bên thì sao?"

Bác sĩ Kim bất lực: "Thôi mà mẹ."

"Hay là con để ý ai rồi?"

"..."

Vậy mà con trai lại không nói gì, đây rõ ràng là ngầm thừa nhận! Trong lòng Kim Jungyeon vô cùng vui sướng. Bà không nén nổi sự phấn khích:

"Con gái hay con trai? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Mẹ biết không?"

Taehyung cười khổ nói ra sự thật: "Hiện tại không có ý định tiến tới."

Hai hàng lông mày của mẹ Kim chau lại, giọng mang theo chút phản đối: "Sao lại không?!"

"..." Quá nhiều lý do để hắn từ chối đứa nhỏ kia.

Thấy hắn im lặng, mẹ Kim nhẹ giọng nói: "Ba mươi lăm tuổi rồi, thật hiếm khi mới yêu lại lần nữa. Con định cứ như vậy bỏ qua à?"


"Lý do là cái gì chứ? Làm người phải biết tiến tới. Bác sĩ Kim cứ tiến tới cho mẹ!"

"..."

Kim Jungyeon thấy hắn vẫn không chịu nói gì đành thôi. Con trai của bà từ nhỏ đến lớn vô cùng cứng đầu, số lần thuyết phục được rất ít...Nhưng bà vẫn có chút tiếc nuối.

"Tết con sẽ dẫn đến cho mẹ xem." Kim Taehyung đột nhiên nói.

Mẹ Kim còn tưởng mình nghe lầm, vui vẻ gật đầu ngay.

"Đáng yêu không? Mẹ thích đứa nhỏ nào đáng yêu."

Kim Taehyung cong môi, nhẹ giọng trả lời: "Đáng yêu."

Mẹ hắn thông suốt hắn thành công rồi. Làm người phải biết tiến tới, đã vậy thì Kim Taehyung quyết định chọn tiến tới.

Hắn sẽ bắt đứa nhỏ đó về.

Chú thích:

(1) Nhà hát Fox, Bakersfield:

(2) Từ Backersfield đến Los Angeles mất khoảng 1 giờ 42 phút lái xe (Theo Google).

.

iamchloe



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện