Khoai Lang Ngào Đường

Chương 33


trước sau


Jeon Jungkook nằm trên giường nghịch điện thoại, cậu vừa nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm vừa đọc bình luận trong video skincare.

Những bình luận mới nhất hầu như toàn là thắc mắc tại sao tối nay không có video skincare, hoặc là nói muốn xem hai người họ nhiều hơn.

Kim Taehyung mang theo hơi nước từ phòng tắm bước ra, trên người không phải là khăn tắm quàng ngang hông như trong tưởng tượng mà là pyjama Jungkook tự tay may cho hắn.

Màu đen, vải lụa, đủ xem rồi...

Jungkook bĩu môi nhìn mái tóc đen của bác sĩ Kim đã khô ráo, chẳng còn một giọt nước nào.

"Em muốn sấy tóc cho chú mà chú tự sấy mất rồi."

Kim Taehyung đưa tay luồn vào tóc, trong lòng hy vọng còn chút ẩm ướt, nhưng làm gì có chuyện đó...

"Lần sau tôi sẽ để tóc ướt cho em sấy."

Jeon Jungkook nở nụ cười hài lòng. Bác sĩ Kim cũng cười, hắn cúi người hôn lên tóc Jungkook một cái rồi đứng thẳng người dậy: "Tôi đi lấy sữa cho em, nằm đó đợi một lát."

Kim Taehyung biết tất tần tật sở thích của đứa nhỏ nhà hắn rồi. Đứa nhỏ đó nói thích uống sữa, thích đồ ăn và thích hắn nữa.

Vừa mở cửa tủ lạnh, bên trong phòng ngủ truyền ra giọng nói của Jungkook: "Chú có tin nhắn nè!"

"Ừm, của ai?" Kim Taehyung tiến hành hai động tác quen thuộc kia vô cùng nhuần nhuyễn, rót sữa vào ly, bỏ vào lò vi sóng.

"Bác sĩ Jane."


"Nội dung là gì?"

Jungkook cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, nhập mật mã là ngày sinh của cậu và hắn, đọc to và rõ ràng nội dung tin nhắn lên:

"Kim, tôi có vài việc rất gấp, có thể gọi điện không?"

"Kim" sao?

Jungkook trề môi.

Bên ngoài truyền vào: "Em nhắn lại, nói rằng không tiện."

Hai ngón tay Jungkook nhảy nhót trên bàn phím, ào ào bấm ra một câu: hiện tại không tiện.

Tin nhắn khác từ "bác sĩ Jane" nhanh chóng gửi tới: <Có người đi theo tôi được một đoạn rồi, tôi rất sợ.>

Jeon Jungkook nhìn đoạn tin nhắn cũng có chút hốt hoảng, vội vàng đưa điện thoại cho bác sĩ Kim vừa vào phòng.

"Chú xem tin nhắn đi."

"Em uống sữa đi."

Jeon Jungkook nhận lấy ly sữa, từng ngụm từng ngụm uống, ánh mắt chăm chú nhìn Kim Taehyung không rời. Cái người gọi là "bác sĩ Jane" không sao chứ?

Bác sĩ Kim ấn nhận điện thoại, mở loa ngoài, giọng nói của Jane từ đầu dây bên kia truyền tới: <Chồng ơi, em sắp về đến nhà rồi, đợi em nhé!>

Một tiếng chồng gọi đến là thuận miệng, Kim Taehyung cũng không kịp phòng bị, hơi bất ngờ. Hắn dời tầm mắt đến đứa nhỏ đang nửa nằm nửa ngồi ôm ly sữa trên giường, cậu cũng đang nhìn hắn.

Jeon Jungkook tí hon ở trong lòng hết bĩu môi rồi chổng mông giận dữ, cậu còn chưa gọi bác sĩ Kim của mình là "chồng" lần nào đâu, vậy mà bị người khác gọi rồi...Ngoài mặt Jungkook lại bĩnh tĩnh nhu thuận, cậu nhìn nhìn bác sĩ Kim rồi chu môi, người đàn ông nhanh chóng tiến tới hôn lên vệt sữa còn dính lại bên khoé môi cậu.

Jane bên kia lại nói: "Chồng, em rất nhớ anh."

Kim Taehyung không quan tâm, để mặc Jane diễn kịch, chiếc điện thoại trơ trọi trên tủ đầu giường.

Hắn nghiêm giọng nhắc nhở bạn nhỏ nhà mình: "Em uống sữa nhanh lên, sắp lạnh rồi."

Jungkook ngửa đầu uống sữa, trả chiếc ly lại cho hắn: "Uống xong rồi, mau khen em đi."

Hắn không vội khen cậu, chỉ vào chiếc ly: "Còn một chút, uống hết đi rồi tôi khen em."

Sau đó Kim Taehyung thấy bạn nhỏ nhà mình bĩu môi lầm bầm gì đó, dốc thẳng ly sữa vào miệng.

Jane ở bên này dừng lại, cô nghe thấy cuộc trò chuyện loáng thoáng bên kia, tâm tình giả vờ cũng không còn. Bao nhiêu lời nói của cô nãy giờ như nước đổ đầu vịt.

<Kim, tôi về đến nhà rồi, cảm ơn anh.>

Kim Taehyung cầm điện thoại lên, nhàn nhạt đáp: "Không có gì."


<Vừa nãy tôi rất sợ, may mà có anh.>

Jeon Jungkook chui vào chăn, nằm úp sấp trên lồng ngực bác sĩ nhà mình nghe hắn nói chuyện.

Taehyung lặp lại câu vừa nãy, chờ đợi Jane cúp điện thoại. Tuy nhiên cô ta hình như không hề có ý định đó, giọng nói như mật ngọt: <Người yêu anh có ở bên cạnh không?>

Jungkook thấy hắn cúi đầu nhìn mình, bàn tay vẫn duy trì động tác vuốt ve mái tóc xoăn nhẹ

của cậu. Taehyung trả lời: "Có."

Jane bên kia sốt sắng không biết thật hay giả: <Ấy chết, vậy là em ấy nghe chúng ta nói chuyện nãy giờ sao?>

Jeon Jungkook bị điểm danh, khịt mũi xem thường, cậu nhìn ra bà chị này có ý định méo mó gì với người đàn ông của mình rồi. Mấy chiêu trò này vô cùng lỗi thời, một đứa trẻ sinh ra ở thời hiện đại như cậu không cảm thấy chán nản là chuyện bất khả thi.

Kim Taehyung: "Ừ."

Giọng nói của Jane pha thêm chút tội lỗi: <Ban nãy tôi gọi anh là chồng như vậy em ấy có ghen không?>

Điện thoại trên tay bác sĩ Kim bị đứa nhỏ nhà mình lấy đi, cậu bình thản nói: "Có."

Quả nhiên bà chị bên kia bị đương nhiệm là cậu nói cho cứng họng, mất vài giây sau cô ta mới trả lời: <Vậy sao...Tôi cũng bất đắc dĩ thôi..."

Jeon Jungkook gật gật đầu như chim vành khuyên, bình tĩnh vô cùng: "Tôi sẽ thông cảm."

Kim Taehyung không cảm thấy tức giận đối với hành động của người yêu nhỏ, hôn nhẹ lên trán cậu rồi lấy lại điện thoại: "Nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy trước."

<Được, cảm ơn anh.>

"Không có gì."

Chiếc điện thoại lại bị ném trở về tủ đầu giường, Taehyung nâng mặt Jungkook nhẹ nhàng hôn lên môi cậu rồi hỏi: "Em ghen không?"

Jungkook vươn tay ôm lấy cổ hắn: "Hồi nãy em nói rồi mà, ghen."

"Vậy thông cảm thật không?" Bác sĩ Kim cười cười hỏi lại, sau đó hắn nhìn thấy Jungkook bĩu môi.

Cậu nói: "Không, giả đó."

"Em còn chưa gọi chú là chồng đâu, sao chị ấy dám gọi trước em."

Kim Taehyung bật cười, lại cúi xuống hôn lên môi người yêu nhỏ, dây dưa một hồi lâu.

"Vậy bây giờ em gọi là được, chú muốn nghe không?" Jungkook nhếch nhếch khoé môi còn dính vệt nước.

Bác sĩ Kim ậm ừ, không nhìn thấu cảm xúc trên mặt.

"Chồng ơi." Jungkook kề môi bên tai hắn, nhỏ giọng gọi.

Sau đó Jungkook thấy cả người bác sĩ Kim cứng đờ, không nói thêm gì nữa.


Cậu ôm lấy hai má hắn, cười toe toét: "Chú làm sao thế?"

Kim Taehyung khàn giọng, cúi xuống mổ lên môi cậu thật nhiều lần: "Lần sau em đừng gọi nữa."

Đứa nhỏ của hắn bĩu môi: "Tại sao?"

Bác sĩ Kim gục đầu vào hõm cổ của cậu, lúc sau mới đáp: "Tôi sợ lần sau tôi không kiềm chế được."

"Vậy thì chú cứ mất khống chế đi."

"Không được."

"Được mà, chồng."

Taehyung cắn lên môi Jungkook: "Không được gọi."

"Em cứ gọi đấy, chồng ơi." Jungkook sau khi biết được lý do tại sao càng khoái chí, mềm giọng gọi.

Sau mông cậu liền bị vỗ hai cái, không mạnh không nhẹ.

"Ngoan nào." Taehyung vươn tay kéo chăn quấn cả người Jungkook lại như quấn chả, sau đó ôm vào lòng.

"Chồng."

"Không được gọi."

"Vậy chú thả em ra."

"Em đi đâu?"

"Em mắc tè lắm."

Kim Taehyung cạn lời thả bạn nhỏ ra cho cậu đi, hắn nằm ở trên giường xoa xoa trái tim vẫn còn run rẩy không ngừng.

.

iamchloe

gút nai, gút hươu, gút dê. yêu mọi người <3



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện