Jungkook cuối cùng cũng tìm ra hứng thú duy nhất của bản thân đối với khu vui chơi buồn tẻ này. Cậu chỉ về những đường ray uốn lượn khúc khuỷu ở phía xa nói:
"Em muốn chơi cái đó." Jungkook ăn xong miếng kẹo bông gòn cuối cùng, vứt que vào sọt rác.
Bác sĩ Kim cầm chiếc cài đủ màu sắc Jungkook chơi đã chán trên tay, hắn nhìn về phía đó rồi nhíu mày, chầm chậm nói:
"Trung bình một năm có hơn hai mươi người thiệt mạng vì chơi tàu lượn siêu tốc."
"Em vẫn cứ muốn chơi, chú phải chơi cùng em!" Jungkook đảo mắt, nắm lấy tay Taehyung kéo về phía cổng bán vé.
Đến lúc ngồi an vị trên ghế và được nhân viên cài đai an toàn, trong lòng Jungkook đã tràn ngập sự phấn khích, cậu quay sang nhìn bác sĩ Kim đang nhíu chặt lông mày hỏi: "Chú sao vậy?"
Kim Taehyung quay đầu nhìn đứa nhỏ nhà mình không đáp lại, đôi lông mày hắn càng nhíu lại khi con tàu lịch kịch chuyển động rồi lên cao dần. Hết đoạn này, nó sẽ lao xuống đoạn dốc gần như thẳng đứng.
Jeon Jungkook đang hớn hở như cún con thì bàn tay của cậu được người bên cạnh nắm chặt lấy.
"Em không sợ đâu." Cậu thật sự không sợ nên không cần bác sĩ Kim nắm tay an ủi.
Không có ai đáp lại, hai tai Jungkook cũng không thể nghe thêm gì bởi tiếng gió lớn bên tai, con tàu lao vèo xuống với tốc độ chóng mặt, cùng lúc đó bàn tay cậu bị Taehyung siết chặt đến độ nhức nhói. Lúc này cậu mới nhận ra một điều...
Cậu không sợ nhưng bác sĩ Kim sợ.
Trải qua năm lần bảy lượt đúng nghĩa "lên voi xuống chó" trên tàu lượn siêu tốc, Jungkook nhìn chú người yêu đầu bù tóc rối trước mặt, ráng nhịn xuống cảm giác buồn cười.
Taehyung nhìn đứa nhỏ nhà mình rồi đưa tay vuốt mặt, thở dài một hơi.
Nhón chân chỉnh lại tóc cho hắn rồi đưa một chai nước mát tới, Jungkook buồn cười: "Sao chú không nói với em là chú sợ tàu lượn siêu tốc chứ."
"Không phải em muốn chơi sao?"
"Nhưng nếu chú nói thì em sẽ không chơi cho dù có muốn đi chăng nữa." Ngoài mặt dù tỏ ra không đồng tình với câu nói vừa rồi của hắn, nhưng trong lòng Jungkook lại có chút vui vẻ. Bác sĩ Kim vì cậu mà vẫn lên chơi tàu lượn siêu tốc mặc dù hắn rất sợ đó.
...
Kế hoạch hẹn hò của bác sĩ Kim đề ra sau khu vui chơi là rạp chiếu phim, cả thân người Jungkook dựa vào Taehyung, tay cầm bỏng ngô nhai rồm rộp chờ tới giờ phim chiếu.
Kim Taehyung bóp má cậu: "Em ăn hết rồi một lát lấy gì ăn?"
Đứa nhỏ nhà hắn lại chuyển sang hút nước rột rột.
"Bây giờ chú nói vẫn kịp đó, chú có thật sự thích xem phim không, hay vì muốn hẹn hò nên mới đưa em đi?"
Bác sĩ Kim im lặng, chỉ nhìn cậu chằm chặp.
"Nhìn thôi là em biết chú không thích rồi." Đứa nhỏ nhà hắn bật cười, lớn mật vươn tay bóp hai má của hắn.
Kim Taehyung không phản kháng: "Nhưng em thích xem."
Jungkook chuyển sang tựa đầu vào vai hắn, thở dài: "Nhưng em đâu nói là em thích xem phim ngoài rạp." Nhà em có phòng chiếu phim, có cả tivi 98 inches cơ mà...
"Vậy bây giờ em còn muốn vào xem không?"
"Cả chú và em đều không thích thì vào làm gì chứ?"
Cuối cùng thì kế hoạch hẹn hò của bác sĩ Kim hoàn thành được một nửa rồi kết thúc chóng vánh như vậy...
"Về nhà thì phải rửa tay liền, tôi đã dặn em rồi."
Jungkook mệt rã rời, người mềm ra như vũng nước lăn từ sopha xuống không tình nguyện đi rửa tay.
Rửa tay xong, Jungkook lại lẽo đẽo theo bác sĩ Kim từ phòng vệ sinh đến phòng ngủ, cậu từ đằng sau ôm lấy hắn, lầm bầm nói:
"Mệt quá, chú đứng im cho em sạc pin."
Kim Taehyung không vội vàng, cởi chiếc áo măng tô mắc lên giá áo, quay người lại ôm lấy đứa nhỏ nhà mình vào lòng.
"Đói bụng không?"
Đứa nhỏ lắc lắc đầu, ngẩng mặt đòi hôn.
Đôi môi Jungkook sau đó liền được một đôi môi khác bao phủ, hơi thở ấm áp của người đàn ông ập tới khoang mũi, cảm giác tê dại trên đầu lưỡi càng không thể quen thuộc hơn.
Dây dưa hồi lâu, cảm giác được một bàn tay từ sau gáy trượt dần xuống trước ngực mon men muốn cởi bỏ nút áo của hắn, Kim Taehyung nhanh chóng chụp lấy bàn tay ấy lại, môi lưỡi cũng vì thế mà tách khỏi.
"Làm gì đó?"
Giọng nói trầm khàn và hơi thở gấp gáp của bác sĩ Kim ngay sát bên tai, Jungkook không khỏi rùng mình, muốn thoát khỏi sự kìm cặp của hắn.
"Nhìn chú