Trong một mật thất dưới mặt đất, có một nữ nhân tầm đôi mươi đang điên cuồng lắp ráp các vật nhỏ.
Đôi mắt ả đỏ ngầu, miệng không ngừng lẩm bẩm một điều gì đó.
Trên bàn là những mảnh ráp đồng, chì, các loại vàng phát ánh đẹp lung linh.
Nhưng hộp chưa các loại bột đen và bột nâu.
Trên một cái vạc là một thứ nước xanh xanh tím tím và ít bột đen đó, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ đốp đốp.
Có lẽ người thời đại này nhìn có lẽ không biết thứ ả đang cố tạo ra là gì, nhưng nếu họ đến từ thế kỉ 21, có lẽ chỉ cần liếc thôi cũng nhận ra thứ trụ vật trên tay ả có hình thù giống thứ gì nhất.
( Đoạn này t chém đại thôi chứ nhìn ra bằng niềm tin)
…
Lễ sinh thần của Lam Tịch được tổ chức tại phủ quốc sư.
Hoàng đế vô cùng chú trọng buổi lễ, cả điện phủ được trang hoàng lộng lẫy, quan hầu, hoàng tộc nườm nượp tới cùng với lễ quà trên tay, chỉ cần bốc đại một món cũng là vật vô giá trên đời.
Đám đạo sĩ lẫn cung nô tại phủ quốc sư đang rối như tơ vò, hết lần này tới lần khác phải đi tới tiếp khách, còn vị đại cung chủ của bọn họ thì vẫn ngủ li bì không chịu dậy.
Bạch Tử Ngạn xuất hiện trong một bộ thanh sam giản dị, nhưng nét u uất thường ngày ở y đã biến mất, thay vào đó tuấn khí bức người.
Năm nay y đã 25 tuổi, theo lí thường có lẽ phải có con rồi, nhưng hoàng đế một mực xem y như không khí, tới tuổi lấy vợ cũng không chỉ hôn cho y.
Điều này cũng làm Lam Tịch thở phào, nếu không có khi Bạch Tử Ngạn đã lấy vợ trước khi cô xuất hiện rồi.
- Ồ, nhị hoàng huynh, huynh cũng ( được) đến dự sinh thần của Tịch nhi sao?
Bạch Cẩn Du bụng phệ ôm hai mĩ nữ phía sau cười khẩy.
Bạch Tử Ngạn ngẩng đầu nhìn gã khiến gã không khỏi dựng tóc gáy, cảm đây không giống vị hoàng huynh của gã thường ngày.
- Tham kiến thái tử điện hạ.
Bạch Tử Ngạn chỉ lạnh lùng nói một câu rồi quay người đi mất, bỏ lại vị thái tử kia đổ một tầng mồ hôi sau lưng.
Từ xa Bạch Kính Dạ chăm chú quan sát Bạch Tử Ngạn, nghĩ thầm: Vậy là y không muốn đóng kịch nữa sao?
Bạch Tử Ngạn đứng hiên ngang trước bàn tiệc thu hút ánh mắt của vô số người. Hầu như ai cũng chỉ trỏ y lộ rõ vẻ khinh miệt.
Đúng lúc này, từ trên lầu, nữ nhân khả ái mặc châu sam lộng lẫy như một đóa hồng.
Từng bước đi của nữ nhân duyên dáng như múa, ánh mắt nàng kiêu ngạo và lạnh lùng, nàng sinh ra để ở trên đầu người khác.
Nữ nhân vừa nhìn thấy nam tử đứng giữa điện, khuôn mặt lạnh lùng thay bằng sự vui mừng quá đỗi.
- Nhị ca ca!
Nữ nhân bước nhanh tới ôm lấy tay Bạch Tử Ngạn nũng nịu nói.
Bạch Tử Ngạn hiền hòa xoa đầu cô. Mọi người thấy cảnh tượng này đều chấn kinh.
Đúng lúc này.
- Hoàng thượng giá lâm!- Giọng nói của Đức Phúc thái giám uy nghiêm vang lên.
Tất cả mọi lực chú ý bị dồn lại tiền môn. Bạch Tử Ngạn bất giác lùi lại sâu vào góc đại điện.
Cửa lớn bật mở, long kiệu của Bạch đế trang trọng bước vào, phía sau là một hàng dài cung nữ thái giám.
Chư vị quan khách đều đồng loạt hô:
- Hoàng thượng vạn tuế!
Bạch đế bước xuống kiệu, khoan thai một tiếng bình thân rồi bước tới phượng đẩu an tọa.
Lam Tịch tươi cười:
- Hoàng nghĩa phụ, người đến làm nữ nhi rất vui.
Bạch đế ôn nhu đáp:
- Sinh thần của Tịch nhi, trẫm có thể không tới sao?
Một câu nói cũng đủ khẳng định được sự sủng ái của thánh thượng dành cho vị kia, mọi người không khỏi xuýt xoa nghĩ.
- Trẫm nghe nói hoàng hậu tặng người lụa là Đông quốc?
- Là, nghĩa phụ. Lụa của Đông quốc quả là đặc biệt, ta mặc nhiều không nóng mặc ít không lạnh.
Bạch đế cười cười gật đầu.
Mọi người lại không tử chủ ực một cái. Lụa là Đông quốc là tặng phẩm từ tư quốc này dâng cho hậu cung của Bạch đế, số lượng ít ỏi nên trân quý vô cùng, liền vậy là trở thành quà sinh thần cho Lam cung chủ?!
Trong lúc mọi người đều đang e ngại về món quà của mình, thái tử bước lên cười khoái trá:
- Phụ hoàng, nhi tử là biết Lam cung chủ có luyện kiếm, nên đã mời Uông lão quy ẩn đã lâu tới đích thân rèn cho Lam cung chủ một thanh bích kiếm tinh xảo đấy ạ.
- Uông... Uông lão?! Chính là vị đại lão đầu có thể rèn ra những món vũ khí xuất quỷ nhập thần ư?- Một người kinh hô.
- Ta nghe nói Uông lão đã ở ẩn 3 năm, muốn mời lão ấy rèn vũ khí còn khó hơn lên trời.
Bạch đế tỏ ý hài lòng, Lam Tịch chỉ mỉm cười nhẹ, nói một tiếng đa tạ với thái tử.
Bạch Cẩn Du không khỏi mất mát, vì lấy lòng Lam Tịch gã đã tốn không biết bao công sức mời Uông lão, hạ mình hạ mẩy biết bao, đổi lại một gương mặt thờ ơ của nàng ta sao?!
Không cam lòng nhưng gã vânz bấm bụng trở về nơi an tọa của mình.
Tiếp theo đó là thế tử phủ tướng quân - Tề Cẩn Vũ, hắn mặc bạch y, nhìn phiêu lãng tuấn dật vô cùng, chẳng ai nghĩ chàng thư sinh đó suốt 5 năm qua đã cường hãn trên chiến trường diệt quân thù như thế nào.
Mãi đến giờ Lam Tịch mới nở nụ cười thật lòng hơn:
- Thế tử.
Tề Cẩn Vũ mắt đấy ý cười:
- Lam cung chủ,chúc ngươi sinh thần vui vẻ.
Nói rồi hắn cất một tiếng,một cung nữ từ ngoài cửa mang vào một cái lồng nhỏ.
- Đây là giống mèo Ba Tư mà ta cất công tìm kiếm, mong Lam cung chủ không chê.
Lam Tịch háo hức ra mặt:
- Mèo Ba Tư? Ta rất thích!
Bạch Tử Ngạn ở góc phòng nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Lam Tịch, cõi lòng bỗng dưng ánh lên một tia khó chịu.
Nụ cười ấy lí ra nên dành cho một mình y thôi!
Bạch Tử Ngạn nắm chặt hộp ngọc dưới ống áo buông thỏng của mình. Hít sâu một hơi, quyết định tiến lên phía trước thì Bạch Kính Dạ ngay trước mắt y đã cười nho nhã lại gần Lam Tịch.
- Tịch nhi.
- Thất ca ca. – Lam Tịch ánh mắt đầy thâm ý trả lời.
Bạch Kính Dạ rút từ tay áo ra một cuốn sách trông cũ kĩ, Lam Tịch không khỏi nghĩ nó có khi nào từ đời Hán tràn về không nữa.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn món quà của Bạch Kính Dạ. Bạch đế khẽ nhíu mày.
Có tiếng xì xào rằng:
Nhân vật quần chúng A: Thất hoàng tử lẽ nào định tặng thứ cũ kĩ rách nát đó cho cung chủ chứ?
Nhân vật quần chúng B: Đừng đùa, thất hoàng tử điên rồi.
Nhân vật quần chúng C: Giữa muôn vàn châu báu vô giá, có một cuốn sách cũ nát.
Bạch Kính Dạ vẫn khí tức nho nhã, mỉm cười ôn nhu nhìn Lam Tịch:
- Cuốn thứ tư trong bộ tứ đại y sách thất lạc từ Tây quốc.
- !!!
Lam Tịch trợn trắng mắt nhìn Bạch Kính Dạ:
Đệch đệch đệch, nam chính! Ngươi thật là bá đạo. Người ta đem tặng ta châu báu ngọc ngà, ngươi tặng ta bí mật quốc gia, thứ sách này mà rơi vào hoàng triều Đại Yến thì có phải Tây quốc rắc rối to rồi sao?
Phải biết rằng Tây quốc là một đất nước nổi tiếng hành y, y thuật của các y sĩ ở nước nọ vô cùng cao thâm, nhưng tuyệt nhiên giữ toàn bộ bí mật về y học của riêng mình, đó cũng là kiêu hãnh của Tây quốc. Những đất nước khác như Đại Trác, Đông quốc hay Đại Yến mỗi năm đều phải bỏ ra rất nhiều tiền tài mới nhập khẩu được dược thảo từ Tây quốc.
Càng ngạc nhiên hơn là cuốn sách này chính thực là có xuất hiện trong nguyên văn kịch bản, nhưng là món đồ mà cuối cùng Ninh Phi Phi đã trở thành hoàng hậu lấy về, còn quà sinh nhật của Ninh Phi Phi chỉ đơn giản là một bộ gấm trân bảo của Tuyết Ngọc các trong kinh thành.
Bạch đế kinh ngạc nhìn chân chân Bạch Kính Dạ:
- A Thất, ngươi làm cách nào có được cuốn sách kia?
Bạch Kính Dạ thâm sâu khó lường đáp, thật trùng hợp đáp án với ý nghĩ trong đầu của Lam Tịch.
- Ám Vệ các.
Phải, Ám Vệ các là một tổ chức cực kì bí mật trong giang hồ, tổ chực tập hợp những cao thủ ám vệ chuyên làm nhiệm vụ. Điều lạ là đây chỉ là một tổ chức rất mờ nhạt được nhắc tới trong cốt truyện, vì sau này Ninh Phi Phi đã thuê người ở đây đi trộm sách y cổ.
Vậy là sau 5 năm quậy tưng bừng thì Lam Tịch không biết cốt truyện đã xào xáo thành cái gì.
Bạch đế nghi hoặc vô cùng, nhưng một mực lại chỉ chú ý tới cuốn sách quý giá đang nằm trên tay Bạch Kính Dạ.
Lam Tịch rất hiểu lí lẽ ngoan ngoãn nói:
- Tuy Tịch nhi rất yêu thích y học, nhưng cuốn sách này là bảo vật quốc gia, vẫn mong thất ca ca nhượng lại cho hoàng nghĩa phụ.
Bạch đế hơi sững sờ nhìn Lam Tịch, nén lại tham vọng trong lòng, ông nói:
- Trẫm cũng không tranh với con làm gì, dù sao con cũng là tiểu thần y của phủ Quốc sư, để sách cho con học.
Lam Tịch ngoài mặt làm vẻ vui sướng nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh: Biết điều đấy, xem ra ông vẫn còn nhận ra lợi ích từ tôi nhiều hơn từ cuốn sách rách kia rồi.
- Kính Dạ, con vì Tịch nhi làm nhiều việc như vậy, hẳn là rất thích con bé phải không?
Lam Tịch chợt cứng mặt: đến rồi đấy, là muốn mua chuộc tôi cả đời đây mà.
Bạch Kính Dạ mỉm cười:
- Tịch nhi không những xinh đẹp kiều diễm, hoa nhường nguyệt thẹn mà còn tài năng hơn người, ai có thể không thích nàng.
Bạch đế rất hài lòng với câu trả lời của Bạch Kính Dạ, giả bộ hiền phụ mà nói:
- Con cũng đã đôi mươi, bằng tuổi này ai cũng có hài tử rồi. Vậy thì như thế đi, trẫm liền ban hôn cho thất hoàng tử con với Tịch nhi.
- ??!!! – Tất cả mọi người có mặt tại đại điện đều trợn trắng mắt.
Bạch Tử Ngạn tựa như có một tiếng nổ như sấm rền bên tai, y cảm thấy toàn thân vô lực, y không con nghe được bất cứ thứ gì nữa.
Lam Tịch mặt trắng bệch, đôi mắt như sắp khóc nhưng vẫn nuốt ngược vào trong, hai ngón tay mảnh mai của cô bấu thật chặt vào nhau, có lẽ sắp bật cả máu ra.
Bạch Kính Dạ tiến đến trước mặt Lam Tịch làm điều bộ an ủi cô, lại khí thế ôn nhã mỉm cười tạ ơn thánh chỉ của Bạch đế.
Bạch đế không nói hai lời liền rời tiệc, tựa hồ sợ hãi Lam Tịch sẽ làm ầm lên không tiếp chỉ.
Mọi người còn đang hoang mang với thánh chỉ bất ngờ thì hoàng đế đã vôi bỏ đi, cũng vội vàng cáo tiệc mà trở về tư phủ.
Bạch Tử Ngạn cũng không biết biến mất từ đời nào, thái tử tức giận cũng bình bịch bỏ đi, thánh hôn lần này rất bất lợi cho gã.
Liền như vậy trong đại điện chỉ còn Lam Tịch và Bạch Kính Dạ.
Lam Tịch lau nước mắt trên má, phun một câu lạnh như băng tới:
- Bệnh thần kinh Bạch Kính Dạ ngươi! Dám thuê người của Ám Vệ các ăn trộm sách y, ngươi là đang muốn hoàng thượng mau mau ban hôn cho ta!!
Bạch Kính Dạ cười như không cười đáp:
- Xem ra Lam cung chủ cũng đã biết trước hoàng đế chắc chắn sẽ tứ hôn cho người rồi.
Lam Tịch khinh bỉ nói
- Lão ta e sợ sức mạnh thần kì của quốc sư là ta, muốn đem ta thật sự nhét vào gia phả nhà lão cho an tâm thôi, lão già chết nhát!
Bạch Kính Dạ đưa tay vén một sợi tóc của Lam Tịch lên, cúi đầu nhìn cô, chỉ cách mặt cô vài xăng ti mét.
- Nói như vậy mới thánh thượng, tội chi di cửu tộc đó nha.
Lam Tịch lạnh lùng hất văng tay hắn ra, châm chọc nói:
- Vậy có ý đó giết cha, giết thánh thượng, truất ngôi vua thì là tội gì?
Bạch Kính Dạ:... – Không đấu võ mồm được với nữ nhân này.
Lam Tịch phất tay áo rời đi, trước khi bước khỏi đại điện liền buông một câu:
- Ta giúp thất hoàng tử lên ngôi vua, đổi lại thất hoàng tử có thể từ hôn.
Bạch Kính Dạ nhìn theo bóng dáng rời đi của Lam Tịch, khóe môi nhoẻn lên nụ cười yêu mị chưa từng có.