Tận thế chỉ mới bắt đầu được hơn nửa tháng nhưng trung tâm thành phố B đã không còn một bóng người.
Lam Tịch la cà trên các đường phố, cứ được một đoạn lại rẽ vào siêu thị. Do chỉ lo mau chạy lấy người nên lúc này siêu thị vẫn còn rất nhiều đồ ăn.
Chỉ có một số cửa hàng đã bị lũ xác sống xô đổ trông rất lộn xộn.
Vừa đi ngang qua cửa hiệu quần áo, Lam Tịch không nhịn được mà mở cửa bước vào, cửa hàng còn vô cùng đẹp đẽ, chưa có sự nhúng tay của bất cứ xác sống nào., cũng có thể do cánh cửa mở vào rất dày và nặng, bọn xác sống không đẩy nổi?
- Đẹp thật nha! Ôi đồ miễn phí luôn!
- [ Cô mặc đẹp cho xác sống xem sao? Thời đại nào rồi?] – 2305 không chịu nổi cái cô đồng nghiệp không có tiết tháo này nữa rồi.
Đúng lúc này có một đám thanh niên từ đâu hớt hải chạy vào cửa hàng.
Một chàng trai mập mạp đeo kính, một cô gái tầm tuổi nguyên chủ mặc đầm hồng, một cô gái ăn mặc cá tính tóc nhuộm vàng hoe và một anh chàng cao lêu nghêu.
Xa xa Lam Tịch có thể thấy rõ hai ba con xác sống đang lảo đảo bò tới.
Cô gái mặc đâm hồng kinh hãi:
- Trác Triều, chúng ta phải làm sao đây?
Anh chàng béo vẫn còn thở không thôi:
- Cứ trốn trong này chứ biết làm sao giờ- dừng một chút lại nói với cô gái tóc vàng: Diệp Trần, cậu mang A Tình nấp vào trong đi.
Diệp Trần gật đầu, kéo tay thiếu nữ A Tình xoay người đi vào thì trông thấy Lam Tịch đang yên lặng đứng nhìn.
Diệp Trần, A Tình: …
- Cô cũng ở đây trốn sao? – A Tình nhỏ giọng hỏi.
Lam Tịch không đáp mà đi loanh quanh tiếp tục ngắm nghía mấy bộ váy.
Diệp Trần khinh bỉ nói:
- Đúng là thần kinh, nghèo quá hay sao mà tận thế mới được xem quần áo.
A Tình nhíu mày:
- Diệp Trần, cậu – Chưa nói hết câu thì đã bị Diệp Trần kéo đi.
Sau khi hai cô gái đi, anh chàng béo thủ thỉ điều gì đó với với chàng trai lêu nghêu, ánh mắt lóe lên tia dã tâm. Chưa đầy mười phút, Diệp Trần đã trở lại.
Cả ba người đều dùng ánh mắt nghi kị nhìn Lam Tịch, nhưng Lam Tịch một mực từ đầu tới cuối chỉ chăm chú xem quần áo.
Cuối cùng cả ba thống nhất cứ vậy mà mở cửa bỏ đi.
Mấy con xác sống lởn vởn ngoài cửa bị thiếu nữ tóc vàng một dị năng hệ phong cứ vậy cuốn tung.
Lam Tịch lúc này mới rời khỏi mớ quần áo, ánh mắt kinh nghi nhìn theo bóng ba người xa dần, miệng không nhịn được nở nụ cười đắc chí.
Aiza, xem kìa, đi lượn vài vòng thôi cũng gặp người quen.
A Tình kia không phải là em gái thất lạc của nam chính chính sao? Đặc biệt sau này còn là cánh tay đắc lực của nữ chính, đúng là một con chó ngoan.
Nam chính là con trai của tư lệnh Lăng, từ nhỏ đã phải cũng cha tới đế đô rèn luyện. Hắn có một ngươi em gái tên Lăng Tình từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp mặt. Mãi đến khi mạt thế, Lăng
Tiêu mới vội vã tới thành phố B đón cô em gái này.
Lăng Tình lúc đó đang bị rất nhiều xác sống vây bắt, tình cờ được nữ chính đi ngang “ tốt bụng “ mà cứu giúp, từ đó mới có việc nam chính và nữ chính biết đến nhau.
Có điều theo như miêu tả ở cốt truyện, em gái nam chính là một cô gái cá tính, với mái tóc vàng trông vô cùng hoạt bát.
Theo như quan sát không phải cô gái vừa rời đi mới là Lăng Tình sao? Diệp Trần là ai?
Và … A Tình bị bạn bè bỏ lại kia rốt cuộc là ai?
Lam Tịch vòng qua hành lang của cửa hiệu đi tới khu nghỉ của nhân viên, liển ngửi được một mùi tanh nồng, với cái mùi này chắc có lẽ không bao lâu lũ xác sống sẽ vây kín cửa hiệu mất.
Lam Tịch vội mở cửa phòng chứa đồ, thiếu nữ mặc đầm hồng nằm trên sàn, máu tươi từ bụng chảy ra lênh láng khiến Lam Tịch không khỏi hít một hơi sâu.
Lam Tịch đi tới lật thiếu nữ lên kiểm tra, vẫn còn thở.
Nhưng nếu không mau cầm máu thì sẽ chết, nếu không mau cầm máu xác sống cũng sẽ mò tới đây.
Cách tốt nhất đó chính là … mặc kệ! Chuồn trước khi xác sống tới thôi!
[ Tiểu Tịch Tịch! Cô ác quá!!!]
Hừ, tận thế đến mông rồi vấn đề nhân tính nào có thể bàn.
Lam Tịch toan bỏ đi thì bị cánh tay của A Tình bám lấy.
- Cứu… cứu tôi!
- …- Tôi có nên đạp cho cô ta một cái tàn nhẫn không nhỉ?
[ Tôi sẽ trừ điểm đạo đức của cô đấy]
Quá đáng quá đấy! Bản cô nương cũng đâu sở hữu dị năng chữa trị như nữ chính đâu cơ chứ?
[ Đây! Thuốc đây, cho cô ấy uống đi ]
Một viên thuốc màu xanh lục từ không trung xuất hiện rơi bộp vào tay Lam Tịch.
- Hừ, thuốc cho bản cô nương thì ta phải xin xỏ, còn cho con bé này thì mi tự giác quá ha.
[ Phụ nữ luôn được ưu tiên mà ^^ ]
Lam Tịch vừa cho A Tình nuốt thuốc xong nghe vậy không khỏi tức muốn ói máu: Thế bản cô nương là cái gì?!
[ Cô là nữ phụ, không phải phụ nữ ]
Hệ thống cũng biết cách làm người khác cứng họng rồi.
Thuốc vừa miệng đã tan thành nước, một cách thần kì vết bị đâm trên bụng A Tình lành lại nhanh chóng.
Lam Tịch cúi người đỡ lấy cơ thể mảnh mai của thiếu nữ lên mà lôi đi.