Nếu không phải giáo viên chủ nhiệm Lam Tịch gọi, thì Lam Thần hắn cũng quên chính mình còn có cô em gái.
Bên tai điện thoại giọng nói người phụ nữ bất mãn hết sức, trách cứ hắn:
- Lam Tịch mắc chứng tự bế anh biết không! Con bé đã một tháng không có nói qua bất cứ một câu! Anh là anh trai con bé, tôi biết anh là đại công ty tổng tài, bề bộn nhiều việc! Thế nhưng … - Bên kia hít sâu một hơi- Anh không thể bỏ ra một chút thời gian về thành phố Z nhìn xem em gái mình sao? Lam Tịch vẫn là vị thành niên, anh là người thân duy nhất, anh không phải hẳn nên quan tâm con bé một chút sao?
Lam Thần im lặng không đáp.
- Sau thứ tư, trường mở họp phụ huynh, có thể đến trường.
Nghe được âm báo bận, Lam Thần buông điện thoại, suy tư một chút:
- Lisa, giúp tôi đặt vé máy bay.
Nữ thư ký ngoại quốc gật đầu.
Lam Thần liền đánh máy gọi về dinh thự Lam gia.
Điện thoại bắt máy, giọng nói già nua của vị quản gia vang lên:
- Thiếu gia.
- Lam Tịch gần đây có vấn đề gì sao?
Quản gia do dự một chút rồi đáp:
- Gần đây tiểu thư rất lạ, mỗi ngày đều không nói không cười, sáng đi học chiều về nhà cũng không rời khỏi phòng, đến giờ cơm liền tự mang đồ ăn vào phòng. Cuối tuần cũng không ra ngoài, đặc biệt dính phòng ngủ.
Lam Thần vừa nghe xong liền nhíu mày:
- Vì cái gì không thông báo cho tôi?
- Thiếu … thiếu gia, cậu chưa bao giờ quan tâm tới tiểu thư, cậu còn từng bảo tốt nhất không nhắc đến tiểu thư trước mặt mình.
Lam Thần nghe vậy nhất thời trầm mặt.
- Lâm quản gia, cuối tuần tôi sẽ về nhà.
...
Lam Tịch đi học về, vừa mở cửa liền thấy một nam nhân anh tuấn tiêu sái trên ghế sô pha.
Nam nhân mặc tây trang, cầm trong tay báo chí, biếng nhác dựa vào trên sô pha, bên cạnh khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan đẹp như điêu khắc.
Lam Tịch suýt chút nữa nhỏ nước miếng.
Vì cái gì một tiểu trong suốt như anh ta lại có khí thế nam chính hùng hậu đến vậy???
Bất quá giờ cô là một thanh niên tự bế nhẹ, chỉ là nhìn thoáng qua liền cúi đầu, một câu cũng không nói chuẩn bị chạy lên lầu.
Quản gia đi đến trước mặt cô:
- Tiểu thư, thiếu gia về rồi.
Lam Tịch dừng một lát, ngẩng đầu nhìn nam nhân, ánh mắt trống rỗng lộ ra một chút nghi hoặc.
Lam Thần không mặn không nhạt liền nói:
- Lại đây.
Thiếu nữ mặc đồng phục trẻ trung, khuôn mặt tinh xảo,chân váy đến đầu gối lộ ra đôi chân trắng trẻo.
Lam Thần trong nháy mắt thất thần. Đã 3 năm hắn không có gặp qua Lam
Tịch này, từ một con nhóc đanh đá đủ đường bỗng biến thành thiếu nữ u buồn như vậy?
- Ngồi xuống.
Lam Tịch ngồi xuống, tựa hồ rất là bất an.
Lam Thần chú ý tới hai tay Lam Tịch đan đan nhau bối rối, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Đích xác thực phù hợp tự bế chứng.
- Anh – Mãi một lúc Lam Tịch mới cứng ngắc chào hỏi.
- Ngồi đây ăn cơm.
Lam Tịch bối rối nhìn Lam Thần, đôi mắt phượng long lanh chiếu vào lòng Lam Thần khiến hắn tưởng chừng đã nhão ra như nước.
Quản gia thấy Lam Tịch chịu ngồi xuống bàn ăn liền vui vẻ mang đồ ăn ra.
Hai người cứ vậy im lặng ăn uống. Lam Tịch ăn chưa đầy vài miếng đã uống hớp nước rồi cúi cúi tỏ ý chào Lam Thần, phủi mông đi lên lầu.
Lam Thần cả đêm mãi suy nghĩ về chuyện của Lam Tịch.
Khi mới sinh hắn vốn ốm yếu bệnh tật, chữa mãi không khỏe, tưởng chừng không thể qua mười tuổi. Ba mẹ hắn vô cùng lo âu, liền đi chùa cầu phúc. Sư thầy nói rằng ba mẹ hắn nên nhận nuôi một dưỡng nữ mệnh hợp hắn, có thể giúp hắn qua khỏi.
Dù sao cũng không còn cách nào, ba mẹ hắn liền tới cô nhi viện nhận nuôi Lam Tịch. Không ngờ sau đó hắn liền khỏe lại, mọi người đều nói Lam Tịch là phúc tinh của Lam gia, là cứu tinh của hắn khiến hắn rất khó chịu, không bao giờ để ý đến người em gái nuôi này.
Mãi vài năm trước ba mẹ hắn đột ngột qua đời, để lại gia tài khổng lồ cho hắn, hắn liền mang tất cả tới thành phố A lập nghiệp, để lại dinh thự Lam gia và khoản tiền tiêu vặt đủ cho Lam Tịch tung tẩy cả đời.
Bây giờ nghĩ lại, hắn có phải quá vô lí không? Lam Tịch từ bé đã ở viện cô nhi vắng bóng tình thương cha mẹ, sau khi về Lam gia được hưởng ấm áp thì không bao lâu ba mẹ hắn cũng đi, hắn thân là thân nhân duy nhất cũng bỏ mặc con bé, như thế thì có lí nào lại không tự bế.