Lam Thần như vậy liền một năm ở cạnh chăm sóc Lam Tịch.
Tình hình Lam Tịch chuyển biến ngày một tốt đẹp.
Lam Thần hắn cũng xác định được tình cảm mà hắn dành cho thiếu nữ ấy.
Hắn yêu Lam Tịch, hắn muốn mỗi ngày nhìn ngắm Lam Tịch, hắn muốn Lam Tịch dựa dẫm, ỷ lại vào hắn, chỉ biết mỗi mình hắn.
Nhưng rồi, hắn cũng chẳng thỏa mãn, hắn muốn mọi thời khắc đều được thấy Lam Tịch, muốn ôm chặt chiếm hữu cơ thể Lam Tịch. Hoàn toàn như bị ma nhập, hắn chẳng thể khống chế được những chấp niệm biến thái của mình với em gái.
Lam Tịch nhờ chuyển biến tốt đẹp, thành công thi vào học viện đế đô thành phố A, Lam Thần cùng cô chuyển tới thành phố A sinh sống.
Một năm qua đều là Lam Thần nửa bước không rời Lam Tịch, mọi sự việc Lam thị đều giải quyết qua cái màn hình vi tính.
Đám nhân viên trong công ty không ngừng rủa thầm vì vắng bóng tổng tài điển trai một năm.
Buổi sáng này Lam Tịch và Lam Thần lên máy bay tới thành phố A.
Vé hai người là khoang hạng nhất, vị trí rất rộng rãi, hai người ngồi cùng một chỗ, Lam Thần xem thiếu nữ có bộ dáng mỏi mệt ngáp một cái, gọi nữ tiếp viên hàng không đem đến một tấm chăn bông đắp lên người thiếu nữ, vai đưa cho thiếu nữ dựa vào để cậu ngủ dễ dàng hơn.
Hơi thở thơm ngát của thiếu nữ mang theo nhiệt độ phả vào cổ Lam Thần, hắn vậy một chút liền có phản ứng.
Lam Thần không khỏi ảo não, hắn càng lúc càng mẫn cảm với em gái, phải làm sao đây?
Hắn đem chăn kéo lại che đi góc khuất, vừa ngồi vừa hưởng thụ cảm giác sung sướng đan xen thống khổ này.
Lam Tịch ngủ được hai tiếng liền tỉnh.
Lam Tịch mơ màng rời khỏi vai Lam Thần, cất giọng nói mềm mại như nước:
- Anh...ưm...
Lam Thần giật mình, bối rối nhìn hạ thân chưa thỏa mãn, cởi áo vét quấn lấy eo, che đi tiểu phân thân đang tưng bừng. Làm xong xuôi quay sang xoa xoa đầu Lam Tịch, dịu giọng:
- Tịch, anh đi vệ sinh chút.
Lam Tịch nhìn theo bóng lưng hấp tấp của nam nhân kia, không nhịn được khúc khích cười.
[ Tiểu Tịch Tịch, cô lương thiện một chút đi (+_+)]
Lam Thần tự giải quyết trong toilet xong mới đi ra, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của hắn không ai có thể biết được hắn mới làm cái gì.
- Tịch, đói chưa?
Lam Tịch ngoan ngoãn gật đầu.
Lam Thần liền gọi tiếp viên mang ra một bàn ăn.
Lam Tịch lấy từ hành lí ra một quyển sách nghiền ngẫm đọc.
Lam Thần rất tự nhiên mà xúc cơm đút cho Lam Tịch.
Haha, biến tổng tài lãnh khốc thành thuộc tính thê nô trung khuyển, ta cũng thật tài năng!!!
...
Chỗ ở của Lam Thần tại thành phố A là một căn biệt thự tại khu Thượng Giai Viên, mấy kẻ sống ở đây toàn thuộc dạng có lai lịch, tiền
tài.
Dinh thự Lam gia so với cái biệt thự này đúng là chẳng đáng gì, thế mới biết trước kia nguyên chủ bị Lam Thần kia lãnh đạm đến mức nào.
Lam Thần một tay kéo hành lí, một tay nắm chặt Lam Tịch bước vào đại sảnh, cười sủng nịch:
- Giờ nơi đây sẽ là nhà của chúng ta nhé.
- Vâng.
Lam Tịch cười vui vẻ, ôm lấy cổ Lam Thần biểu đạt sự dựa dẫm vô điều kiện khiến Lam Thần thâm tâm bội phần hạnh phúc.
Lam Tịch bước vào phòng, tiện tay lướt lướt điện thoại, nhìn thấy tin tức Tần thị vừa kí hợp đồng với một công ti nước ngoài mới sực nhớ ra cốt truyện sắp bắt đầu.
[ Tiểu Tịch Tịch! Cô bị cưng chiều thành heo luôn rồi dám quên nhiệm vụ chính, phải trừ điểm thi đua của cô mới được. ]
- Ấy ấy ấy, đừng mà, ta xin lỗi!!! Mi trừ ta thi đua thì tiền thưởng cuối năm e là cũng giảm theo đó.
2305 cạn lời với vị kí chủ không có tiết tháo vì đồng tiền này, trức tiếp off line không nói nữa.
Lam Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, đem máy tính ra tra tư liệu học viện đế đô.
Một vài thông tin về nam chính Thẩm Nặc Hàn cũng trải ra trước mắt.
Chà chà, học sinh gương mẫu, thành tích xuất sắc, cương nghị chính trực,... Quả là nam chính đại nhân,bất quá ta khinh!
Vì cái gì lúc đầu đối với Tần Vũ là lạnh nhạt cực điểm, sau khi biết thân phận của Tần Vũ thì xoay goắt 180 độ? Kịch bản nói là Thẩm Nặc Hàn một tay gây dựng sự nghiệp lớn mạnh? Thôi đi chứ, trừ khi hắn phạm pháp chứ có cái sự nghiệp gì không một sự trợ giúp ngoại lai lại có thể như vậy phát triển ngang với Lam thị- sự nghiệp mà Lam Thần dành 3 năm để phát triển lên? Hàm hồ! Không có gì mờ ám bản cô nương ta làm em gái nhân vật chính!!!
Nam chính phẩm hạnh như vậy, ta đây không cần!
[ Chứ không phải cô có Lam ca ca sủng đến trời cao quên thiên lí hay sao?]
- ...- 2305, không phải mi off line rồi sao