- ----------
Đây là một phòng thí nghiệm tràn ngập hơi thở công nghệ cao.
Trên bàn giải phẫu rộng lớn, mỹ thiếu niên với một khuôn mặt tinh xảo cùng dáng người mảnh khảnh đang nằm trên đó.
Lâm Thanh từ trong bóng tối tỉnh dậy, nhận thấy cơ thể vẫn trần như nhộng, nằm trên bàn mổ, tay chân bị vòng kim loại cố định, không thể động đậy, sắc mặt gục xuống.
“ Thống ca, cứu mạng, mau cứu mạng, nếu không giúp, Tiểu Thanh Thanh của ca sẽ bị xử lý đấy!!” Lâm Thanh vội vàng ở trong lòng gọi hệ thống.
[ Bây giờ mới gọi ta ra cứu, thì đã quá muộn rồi! ]
[ Ta đã nói với cậu đừng làm loạn mà chọc vào hắn, mà cậu có chịu nghe đâu, giờ thì tốt rồi, ai bảo cậu gan to đi tát Boss lớn! ] Hệ thống 333 thập phần bất lực.
Rõ ràng trước đây Lâm Thanh làm nhiệm vụ đều rất an phận, nó còn tưởng rằng tên tiểu tử này rất biết ngoan ngoãn nghe lời chứ, vì thế nó mới yên tâm mặc cậu tự làm còn mình cùng các hệ thống khác tụ tập đi chơi.
Nhưng nào ngờ, khi nó trở lại đã chứng kiến Tư Minh đã bị ăn một bạt tai của Lâm Thanh.
Tư Minh, hay còn nói là M Tiến sĩ, chỉ số IQ bạo biểu, giá trị vũ lực bạo biểu, người đàn ông đáng sợ nhất thế giới, được mệnh danh là "Cha đẻ của thây ma", là người một tay tạo ra thời kỳ tận thế!
Lâm Thanh tát Tư Minh khiến hắn khiến thay lòng, này có đáng không?
Khi Lâm Thanh rơi xuống kết cục này, nó thật muốn nói một chữ " đáng".
Nhưng chẳng còn biện pháp nào, ai bảo Lâm Thanh là ký chủ của nó chứ.
Chưa nói đến Lâm Thanh, bây giờ nó cũng gấp đến độ như con kiến đang bò trong chảo nóng.
Lâm Thanh có chút chột dạ nói: "Ai mà biết được thân phận Tư Minh sẽ là cái loại này!? Rõ ràng là lớn lên dễ thương, ngây thơ như thế! Rất phù hợp với khẩu vị của tôi."
[ Vâng! rất hợp với khẩu vị của cậu, cho nên mới ngo ngoe rục rịch mà tiếp cận, phải không? vì vậy bạn đã sẵn sàng để di chuyển, phải không? Chẳng lẽ không biết rằng đang " Tự sắc trên đầu một cây dao" ư? ] Ngữ khí của Hệ thống 333 chứa đầy hận sắt không thành thép.
[ Yo, Tiểu khả ái của cậu tới rồi kìa! ] Hệ thống 333 sau khi nói xong câu này liền dừng lại, đừng nói đến chỉ mỗi Lâm Thanh sợ Tư Minh, cả nó cũng sợ nữa, bởi vì nó luôn cảm giác rằng Tư Minh có thể thấy được nó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Thanh cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp khoác áo blouse trắng.
Thiếu niên có làn da trắng nõn, đôi môi hồng nhuận như hoa anh đào, lông mày thanh tú...!Cả người giống như một thiên thần lạc vào cõi