- ----
"Ai đấy, chưa nhận thức được quấy rầy giấc ngủ của người ta là vô đạo đức sao?" Lâm Thanh lớn tiếng than thở.
Nghe thấy lời phàn nàn của Lâm Thanh, khuôn mặt tuấn tú của Lâm phụ đang đứng ngoài cửa cứng đờ, sau đó cười lạnh, tiếng gõ cửa lớn hơn.
Cậu con trai nhỏ của y là cái mặt hàng gì, y không phải rõ nhất sao?
Tối nay nếu không có đi ra ngoài lêu lổng đua xe, thì chắc chắn sẽ chơi game trong đó, cả đêm, nói cái gì mà ngủ!? làm sao có thể?
[ Là cha cậu...] Hệ thống 333 khẽ nói.
" Ơ? Cha ta từ đâu ra vậy...!à, ta biết là ai rồi." Lâm Thanh nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng miễn cưỡng mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, liền bắt gặp khuôn mặt đen sì của Lâm phụ.
Lâm phụ nhìn thấy Lâm Thanh thật sự đang mặc đồ ngủ, mắt lim dim tỏ ra một bộ dáng buồn ngủ, thật sự đang ngủ à?
Sắc mặt có điểm dịu đi đôi chút.
"Ngày mai con phải đi học đàng hoàng, cho cha yên tâm.
Muốn yêu cầu ngồi cùng Cố Ngôn như vậy, thì đến lúc đó, đừng có đem chuyện xấu về cho cha!
Nghe Lâm phụ nói, Lâm Thanh liên tục gật đầu, "Được, được, con biết rồi!"
Dựa theo điểm thành tích của nguyên chủ, đương nhiên là không có khả năng có thể chuyển sang ngồi cùng bàn với học bá luôn đứng đầu cả năm này, tất cả đây là do một tay công lao của Lâm phụ.
Nhìn thấy bộ dạng ngoan hiền của Lâm Thanh, Lâm phụ nhất thời có chút khó thích ứng, nhưng cũng không hoài nghi điều gì, nói tiếp: " Đêm nay mẹ con sẽ bay đến nước M qua đêm xử lý một số công việc.
Có thể mất một hoặc hai tháng mới về được!"
"Ở nhà, có chuyện gì cần thiết thì đến nhờ quản gia.
Về chuyện học hành cha đã cùng bên Cố gia chào hỏi qua! Nếu có điều gì không hiểu thì cứ trực tiếp đi hỏi Cố Ngôn.
Dù sao thì bây giờ hai đứa cũng đang ngồi cùng bàn.
Cố Ngôn kia là một đứa nhỏ thành thục ổn trọng, con cũng lên học hỏi nhiều từ bạn..."
Lâm phụ đang nói cái gì sau đó, Lâm Thanh căn bản không nghe lọt, dưới đáy lòng thở dài cảm thán, " Trợ công a!"
[ Đúng vậy, thật là hảo trợ công! ] Hệ thống 333 cũng cảm thán.
Biết được trong một hai tháng tới sẽ không có quản, và còn có lý do để ở gần Cố Ngôn, tâm trạng Lâm Thanh đặc biệt tốt, ngủ rất say.
Sáng ra liền dậy muộn.
Lâm Thanh chạy trên con đường hoa trong khuôn viên không người, trong lòng đang oán trách hệ thống 333: " Thống ca, sao ngươi không kêu ta dậy, làm ta ngủ quên luôn! Ngày đầu tiên ta ngồi cùng bàn với