Lúc chàng trai rút chìa khóa từ trong túi ra và nhét nó vào ổ, điện thoại bỗng vang lên một tiếng. Y dừng động tác mở cửa và lấy điện thoại ra. Khi thấy cái tên hiện lên trên màn hình, y vuốt ngón tay sang trái, sau một cú trượt ngắn, một tin nhắn hiện lên trên màn hình.
“Dương Xác!”
Dương Xác cất điện thoại vào túi, mở cửa ra, bước vào. Khi cúi xuống cởi giày, y nhìn vào giá giày, lúc này điện thoại của y lại reo lên một lần nữa. Lần này Dương Xác nhấc máy.
“A lô.” Giọng nam có chút lười biếng.
Nhưng người bên kia điện thoại lại kích động hơn nhiều, hắn ta liến thoắng nói, “Dương Xác, cậu không thể làm lơ kỷ luật của tổ chức như thế được, tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường lần này sao cậu có thể quẳng gánh mà đi như vậy chứ.”
Dương Xác cắt lời, “Tại sao không? Dù sao thì các cậu cũng đã mời Minh Hình rồi, chưa kể hắn còn có thể mời tiểu sinh đang hồng Lộ Kỳ đến làm khách mời, dù sao, tôi thấy thế cũng được, Minh Hình ở tôi sẽ đi, các cậu đều biết tôi và hắn là đối thủ một mất một còn mà.”
Sau khi Dương Xác nói điều này, y liền cúp máy và tắt điện thoại.
Dương Xác ném điện thoại lên bàn trà, rồi đi vào phòng bếp. Khoảnh khắc y mở tủ lạnh, gương mặt bỗng nhiên cứng đờ. Dương Xác đã thuê một căn hộ bên ngoài trường học, tháng trước vừa tìm thấy một người bạn cùng phòng mới, nhưng người bạn cùng phòng mới này là một trạch nam, vào ở nơi này lâu như vậy mà bọn họ chỉ gặp nhau chưa tới năm lần, trong đó có đến hai lần đều là do y đến gõ cửa cửa phòng của đối phương.
Chỉ sợ lần này lại phải đi gõ cửa phòng của đối phương. Dương Xác cau mày, hai ngón tay xách lên chiếc túi nilon chứa đầy giun chết rồi đi đến phòng của người bạn cùng phòng mới.
“Này, mở cửa.” Dương Xác gõ cửa và bắt đầu đếm ngược. Khi đếm đến mười, y mới nghe thấy tiếng bước chân lề mề chậm chạp từ bên trong vọng ra.
Cánh cửa mở ra từ bên trong, Dương Xác ném chiếc túi nilon qua, sắc mặt không vui. Một đôi mắt đen như mực không chút độ ấm nhìn người đang luống cuống tay chân chụp chiếc túi lại, “Tôi đã nói bao nhiêu lần. Không được để những thứ kỳ quái vào trong tủ lạnh.”
“Đây không phải là thứ kỳ quái gì cả, là vật thí nghiệm.” Bạn cùng phòng mới của y trông không khác nhiều so với một trạch nam bình thường, bởi vì ít tiếp xúc với ánh nắng, làn da nhợt nhạt, đôi mắt đen, tóc mái của anh ta gần như che hết cả mắt. Trên người anh ta là chiếc áo thun xấu xí, quần đùi ngang đầu gối màu vàng.
“Vật thí nghiệm gì?”
Đối phương lắc đầu, sau đó nói, “Tôi đã đem vật thí nghiệm về đây hai lần, ngày mai tôi sẽ đem nó đi.”
Bạn cùng phòng mới của y tên là Tô Vân Vĩ. Anh ta là một sinh viên tốt nghiệp trường đại học bên cạnh. Nghe nói rằng anh ta đang làm trong một kế hoạch quan trọng, mỗi lần anh ta đi ra ngoài đều là vì kế hoạch đó.
“Thôi bỏ đi, dù sao anh không được đem những thứ này bỏ vào tủ lạnh nữa.” Dương Xác không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ta nữa, xoay người chuẩn bị đi, lại bị đối phương gọi lại.
“Tôi chỉ để một ngày hôm nay thôi.”
Dương Xác không kiên nhẫn xua tay, “Vậy anh lấy đồ bao nó lại cho kỹ, đừng để chúng với đồ ăn.”
“Được.”
Tô Vân Vĩ trở về phòng, túm tóc tìm nửa ngày mới tìm ra một tờ báo, gói cẩn thận chiếc túi rồi bỏ nó vào tủ lạnh.
Dương Xác không có tâm trạng quan tâm đến chuyện của Tô Vân Vĩ. Sau khi trở về phòng, y cởi quần áo và đi vào phòng tắm. Đứng dưới vòi hoa sen, y không thể không nghĩ về những điều tồi tệ đã xảy ra trước đó. Trường học của Dương Xác sắp tới sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Thân là Hội trưởng của Câu lạc bộ Văn hóa và Văn nghệ của Hội sinh viên trường, y đương nhiên dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho các tiết mục trong chương trình lễ kỷ niệm lần này. Không nghĩ rằng nửa đường bị tên Minh Hình kia không biết từ đâu nhảy ra, thò vào một chân.
Minh Hình là người Dương Xác ghét nhất từ trước đến giờ. Nguyên nhân không phải vì Dương Xác, mà là do Minh Hình đào góc tường nhà y và bị y bắt gặp. Hôm bắt gian tại trận đó quả thật rất “phấn khích”. Dương Xác biết rằng trong vòng đồng tính này khá hỗn loạn, nhưng y không ngờ rằng bạn trai đã ở bên y hơn một năm lại bị Minh Hình dễ dàng câu đi mất. Quá nhanh, quá nguy hiểm. Chết tiệt. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, Dương Xác vừa phiền vừa bực.
Nhà của Minh Hình rất có tiền. Vì cướp đi khối thịt mỡ buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này, hắn ta còn mời tới một tiểu sinh đang hồng. Dương Xác đã xem ảnh của Lộ Kỳ trước đây, lúc trước còn cảm thấy hắn khá đẹp trai, hiện tại nghĩ đến, xấu dọa người.
Dương Xác tắt nước và quấn một chiếc khăn rồi đi ra ngoài. Mới vừa mở cửa phòng, y liền nghe giọng nói của Tô Vân Vĩ từ bên ngoài vọng vào. Hình như anh ta đang gọi điện thoại.
“Lão sư, em lập tức tới đây, bình tĩnh trước đã……” Câu nói kế tiếp, Dương Xác không nghe rõ, đối phương đã chạy đi ra ngoài. Hình như vẫn đang mang dép lê.
Dương Xác cũng lười quản, chạy tới
tủ lạnh, lấy một chai nước uống, khi nhìn thấy đồ vật không xác định nằm trong góc, hừ một tiếng.
Tô Vân Vĩ chạy xuống dưới lầu mới phát hiện mình không mang tiền. May mắn là trường học không quá xa, nhưng khi anh ta chạy đến phòng thí nghiệm thì đã thở hổn hển, sau khi in dấu vân tay, Tô Vân Vĩ liền gọi lão sư.
Điều hòa không khí trong phòng thí nghiệm vẫn đang bật. Ngay khi bước vào, phần da lộ ra bên ngoài liền nổi lên một da gà. Tô Vân Vĩ không quan tâm đến điều này. Anh ta thay một chiếc áo blouse trắng ở cửa rồi đi vào trong. Phòng thí nghiệm rất lớn. Nó được chia thành hai khu vực: bên ngoài và bên trong. Bên ngoài là một phòng thí nghiệm sinh hóa thông thường. Có một số dụng cụ trong suốt và những chai chất lỏng nhỏ với nhiều màu sắc khác nhau trên chiếc bàn dài. Tô Vân Vĩ không được phép vào bên trong phòng thí nghiệm, nên anh ta đứng trước màn hình và ấn nút trắng trên tường.
Một lúc sau, cánh cửa được mở ra từ bên trong. Tô Vân Vĩ vội vàng bước vào, bắt đầu tìm kiếm lão sư của mình. Bên trong phòng thí nghiệm khác với bên ngoài. Nó có rất nhiều dụng cụ, chứa đầy những sinh vật biển, mà phía trong cùng là một bể nước thủy tinh trong suốt. Ánh đèn nhợt nhạt chiếu từ trên cao xuống, khiến phòng thí nghiệm vốn đã kỳ lạ này trông càng đáng sợ hơn.
Tô Vân Vĩ tìm thấy lão sư của mình ở phía trước bể nước trong cùng. Người đàn ông mặc áo blouse trắng đang ngồi xổm trước bể nước, hai tay đặt trên bề mặt bể. Tô Vân Vĩ bước tới và gọi lão sư.
Người đàn ông ừ một tiếng, đôi mắt vẫn nhìn vào bể nước thủy tinh, “Em đến rồi à? Nó vừa mới cử động, nhưng chỉ một lát, máy ảnh chắc đã chụp được.”
Tô Vân Vĩ cũng nhìn vào bể nước. Bể nước không có thứ gì ngoài nước, nhưng anh ta và lão sư của mình đều biết biết bên trong có cái gì, xác thực mà nói là những người tham gia kế hoạch này.
Sau khi nhập học Tô Vân Vĩ liền được chọn tham gia kế hoạch này, mà vì kế hoạch này, anh ta đã ba năm không trở về nhà. Từ sự hoài nghi và khiếp sợ ban đầu đến vui vẻ chịu đựng hiện tại, Tô Vân Vĩ gần như hoàn toàn lâm vào si mê.
Người đàn ông tay thu trở về, “Em lấy bức ảnh chụp được làm báo cáo đi. Dù sao, một năm chỉ có một lần.”
***
Ngày hôm sau, Dương Xác thức dậy và lên đường đi học. Hiện y đang học năm thứ ba, số tiết học của y ít hơn nhiều so với năm thứ hai và năm cuối cấp, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn một vài lớp phải lên.
Khi đi ra ngoài, Dương Xác nhìn thoáng qua cánh cửa phòng của Tô Vân Vĩ, bên trong không có bất luận động tĩnh gì. Tối hôm qua y đã có một giấc ngủ ngon, không biết đối phương có trở về hay không. Dương Xác quẹt miệng rồi thay giày đi ra ngoài, nhưng vừa mở ra y đã bị giật mình hoảng sợ.
“Đ* mợ, anh muốn hù chết người à?”
Bạn cùng phòng mới của y đang đứng bên ngoài, với phản ứng của Dương Xác, Tô Vân Vĩ vẫn rất bình tĩnh, “Cậu ra ngoài à?”
Dương Xác nhíu mày, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “Anh không ngủ cả đêm hả?”
Tô Vân Vĩ đẩy kính xuống, trong giọng nói có chút phấn khích. Anh ta ướt qua Dương Xác bước vào trong, “Ừ, tôi lấy chút đồ rồi đi ra ngoài.”
Dương Xác lại một lần nữa hối hận vì đã chia sẻ hợp đồng thuê nhà với Tô Vân Vĩ, nhưng hợp đồng đã được ký kết, giờ hối hận cũng vô dụng. Y đóng cửa cái rầm rồi rời đi.
Có vẻ như Tô Vân Vĩ không nhận thấy sự bất mãn của người bạn cùng phòng của mình. Nói chính xác, anh ta vẫn đắm chìm trong bức ảnh anh ta thấy tối qua. Hình ảnh được chụp bởi camera cực rõ ràng, đủ để kích thích bất cứ ai tham gia kế hoạch này. Họ đã chờ đợi hơn một năm, cuối cũng đợi đến khi nó có động tĩnh lần thứ hai.
Khi mới tham gia, lão sư của Tô Vân Vĩ đã nói như thế này.
“Kế hoạch này được nhà nước bí mật nghiên cứu, vì vậy trong mọi trường hợp, các anh đều không thể tiết lộ nửa lời. Ngay cả khi kế hoạch thành công, tên của các anh cũng sẽ không xuất hiện trên bất kỳ tờ báo hay tin tức nào, vậy các anh vẫn muốn tham gia chứ?”
“pn·”
Đây là tên của kế hoạch.
Truyện convert hay :
Cửu Công Chúa Lại Mỹ Lại Táp