Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Vạn nhân mê 35


trước sau

Edit: Thảo Lê

Khâu Đạt rất nhanh liền đưa phương thức liên lạc Kha Tư Vọng tới cho Tịch Đăng, là tư liệu lúc trước đến phỏng vấn.

Tịch Đăng đầu tiên là lưu số Kha Tư Vọng vào điện thoại của mình, sau đó nhìn địa chỉ bên trên, liền gọi điện qua.

Bên kia một lúc lâu mới có người tiếp.

“Alo, xin hỏi là số của ai vậy?”

Tịch Đăng nói tên của mình, “Tịch Đăng.”

Kha Tư Vọng trầm mặc một lúc, mới dùng âm thanh cơ hồ không giấu được vui sướng nói, “Tịch tiền bối, tiền bối sao lại gọi điện cho em?”

“Cậu bây giờ đang ở đâu?”

Kha Tư Vọng a một tiếng, “Em hiện tại đang ở… Ở nhà.”

Tịch Đăng xuống hầm gửi xe của công ty, “Tôi tới tìm cậu, cậu ở nhà chờ tôi.”

Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, vừa mới chuẩn bị lên xe, một luồn gió lạnh kéo tới, Tịch Đăng đột nhiên tránh sang một bên, vừa định đánh về phía sau, hai tay liền bị giữ lại. Mặt sau có hai người, một người trói tay Tịch Đăng, một người khác trực tiếp dùng khăn che mũi cậu, hai người kéo Tịch Đăng tới một chiếc xe ô tô, nhét người vào trong.

Tịch Đăng đang giãy giụa, liền nghe được âm thanh từ ghế phó lái truyền đến.

“Thiếu gia.”

Tịch Đăng cứng người.

Người kia lạnh lùng mắng hai người áo đen đang áp chế Tịch Đăng, “Các ngươi còn không thiếu gia ra, không cần đầu nữa sao?”

Tịch Đăng đạt được tự do, lập tức ngồi ngay ngắn người lại, nhìn thấy được người ngồi bên trên.

“Ôn thúc, sao thúc lại tới đây?”

Nam nhân được Tịch Đăng xưng là Ôn thúc, ước chừng bốn mươi tuổi, trên mặt có thể thấy được vẻ đẹp thời trẻ, ôn văn nhĩ nhã, thành thục, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ.

Đó là trợ thủ đắc lực bên người phụ thân của Tịch Đăng.

Ôn thúc từ trước đến giờ đối xử với Tịch Đăng rất đúng mực, không đúng, hẳn có thể xưng là tương đối lạnh lùng, chưa từng cười với Tịch Đăng, hắn đổi tiếng Anh nói với Tịch Đăng, “Lão gia đã đến đây, tôi tới đón thiếu gia.”

Tịch Đăng ngẩn ra, “Ba ba đến?”

Ôn thúc gật đầu, liền quay đầu không nói gì nữa.

Tịch Đăng khẽ đánh giá hai người áo đen ngồi bên cạnh mình, phát hiện thân phận đối phương cũng không đơn giản, khí thế căn bản không giống bảo tiêu bình thường, phụ thân của nguyên thân vốn sau khi nguyên thân chết đi mới xuất hiện, cũng là boss lớn nhất ngăn chặn con đường happy ending của vai chính công thụ, nhưng sao bây giờ lại xuất hiện sớm như vậy, đồng thời còn kêu người trói mình lại, điều này thật kỳ quái.

Tịch Đăng bị áp tới một khách sạn, Ôn thúc kêu hai người áo đen kia đứng hai bên cạnh Tịch Đăng, nói là để bảo vệ Tịch Đăng tốt hơn, “Thiếu gia, nơi này paparazi tương đối nhiều, vẫn nên để hai người bọn họ đứng bên cạnh thì tốt hơn.”

Đây không phải là bảo vệ, càng giống như canh chừng cậu khỏi chạy trốn.

Tịch Đăng bị cưỡng chế mang tới phòng tổng thống, trước cửa còn đừng hai người áo đen, Ôn thúc liền mang Tịch Đăng một mình đi vào, để hai người áo đen kia lại bên ngoài.

Ôn thúc một đường dẫn Tịch Đăng đi vào, đến lối vào phòng khách, ngừng lại, hơi quay người nói với Tịch Đăng, “Thiếu gia, lão gia đang ở bên trong chờ.”

Tịch Đăng gật đầu, mới chậm rãi đi vào.

Trên ghế sofa trong phòng khách có một nam nhân đang ngồi, tóc vàng mắt xanh, so với Tịch Đăng mà nói, ngũ quan còn sắc bén hơn, một đôi mắt xanh không giống như bảo thạch mà càng giống như hồ nước, thế nhưng bên dưới hồ nước giấu diếm sát cơ, da dẻ rất trắng, trắng đến trong suốt, mạch máu trên tay có thể nhìn thấy rõ ràng, đôi môi cũng là màu hồng nhạt, hắn ngồi dựa vào trên ghế, lại có một khí thế quân lâm thiên hạ, khiến cho người khác muốn quỳ trước mặt.

Tịch Đăng cũng không giống hắn lắm, cho dù Tịch Đăng đã nhuộm một đầu tóc vàng, nam nhân kia giống như một lưỡi dao bén nhọn, một khi mở ra chắc chắn sẽ thấy máu.

Nam nhân kia nhìn thấy Tịch Đăng, hơi câu môi nở nụ cười: “Lại đây.”

Tịch Đăng đi tới, đôi mắt màu xanh sẫm hơi chút hoảng loạn, “Ba ba, sao người lại tới đây?”

Nam nhân kia vỗ bên cạnh, ra hiệu Tịch Đăng tới ngồi, Tịch Đăng nghe lời ngồi xuống, liền bị ôm lại.

Hắn nửa thương tiếc nửa trìu mến hôn lên trán Tịch Đăng, “Cục cưng, ba ba rốt cuộc cũng gặp lại con, cảm tạ chúa trời.”

Tịch Đăng giãy giụa mấy lần, “Ba.”

Nam nhân thấp giọng nở nụ cười, nhưng không buông tay, “Con lâu rồi chưa về nhà, con không chịu về, ba ba chỉ có thể tới thăm.”

Tịch Đăng không lên tiếng, hơi nhíu mày lại.

Nam nhân thân thủ vuốt lên mi tâm Tịch Đăng: “Đừng cau mày, hình như con không vui khi nhìn thấy ba ba.”

Tịch Đăng lắc đầu, “Con chỉ là quá kinh ngạc.”

“Lần này ta định ở đây mấy ngày dẫn con đi chơi, có được không? Sau đó chúng ta liền về nước.”

Tịch Đăng mở to hai mắt, “Ba, người có ý gì?”

Nam nhân buông lỏng tay ra, “Con ở bên ngoài chơi quá lâu, ta không thể yên tâm được.”

Tịch Đăng xoay chuyển rất nhanh, đột nhiên nói, “Người biết Chung Kỳ, ba ba, hết thảy đều là người làm, ai đã báo tin cho người, là Khâu Đạt?”

Trên mặt nam nhân còn mang theo nụ cười, chỉ là trong mắt đã không còn, “Con trước đây chưa từng nói với ta như vậy, con ở bên ngoài trở thành như thế này, nhất định là do ta không quan tâm đầy đủ tới con.”

Tịch Đăng đứng lên, trong đôi mắt màu xanh tràn ngập lửa giận, “Ba ba, con không phải con rối, con là người trưởng thành, con đã hai mươi bốn tuổi, nếu như ba ba là bởi vì năm đó…”

Tịch Đăng còn chưa dứt lời, liền bị nam nhân lôi lại, sau đó tát một cái, “Có một số việc không thể tùy tiện nói, biết chưa?”

Hắn sau khi đánh xong, liền thương tiếc sờ sờ gương mặt đã đỏ lên, “Ba ba yêu con, ba ba không đành lòng để con bị thương, trên thế giới này có nhiều kẻ xấu lắm, con ra ngoài lâu vậy rồi, cũng đã trải nghiệm sinh hoạt của mẹ con, hiện tại liền theo ba
ba trở về.”

Tịch Đăng kéo quần áo nam nhân, từ hàm răng phun ra một chữ, “Không.”

Nam nhân tựa hồ đoán được đáp án của Tịch Đăng, cũng không tức giận, “Vậy thì ba ba chỉ có thể ngăn cản tự do của con mà thôi.” Nói xong, hắn liền khẽ hôn lên trán Tịch Đăng một cái, lấy khăn che lên mũi Tịch Đăng, thanh âm êm dịu, như đang hát ru, “Ngủ đi, những kẻ đáng ghét kia, ba ba sẽ giúp con giải quyết hết, tỉnh lại, thế giới sẽ lại tốt đẹp, là thế giới con nên thuộc về.”

Tịch Đăng không thể kháng cự được rơi vào giấc mộng.

Nam nhân thấy Tịch Đăng đã ngủ, liền ôm con trai mình đặt lên ghế sofa, sau đó sai người tiến vào.

Ôn thúc mang theo một người áo đen tiến vào.

Biểu tình nam nhân lạnh lẽo, khác với ở trước mặt Tịch Đăng, đây mới là bộ dáng chân chính của hắn, “Ôm thiếu gia vào phòng, canh giữ cẩn thận, sáng sớm mai trước khi ta về không cho phép bước ra khỏi phòng.”

Người áo đem lập tức cung kính vâng lời.

Nam nhân đem tầm mắt phóng tới Ôn thúc, “Tiểu Tịch ngày hôm qua vào bệnh viện?”

“Vâng, lão gia.”

Nam nhân sờ nhẫn trên ngón tay, “Cái tên Chung Kỳ kia xem ra vẫn chưa ghi nhớ lời ta cẩn thận, ngươi chặt ngón út nữ nhân kia gửi tới cho y.”

Ôn thúc gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Nam nhân từ trên ghế sofa đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, xung quanh đều là nhà cao tầng, hắn nhìn xuống tất cả, tựa như một quân vương, thấp giọng nói, “Ta sẽ mang những thứ tốt nhất đến cho con, con trai của ta.”

———

Chung Kỳ ở trong thư phòng, nghe được tiếng chuông cửa, y đi tới mở cửa, lại phát hiện không có ai, mà trên đất có một chiếc hộp được gói ghém hoàn mỹ.

Gương mặt Chung Kỳ lập tức tái nhợt, tay run run cầm hộp lên, sau đó đóng cửa lại.

Chờ đến khi y mở hộp ra, tay đột nhiên nắm thành nắm đấm.

Bên trong là một ngón tay còn mang theo máu, bên cạnh còn có một cái thẻ.

Chung Kỳ lấy thẻ ra.

Bên trong dùng tiếng anh viết ——

“Ngài Chung, lão gia chúng tôi vô cùng không vừa lòng với sự tiến bộ của ngài, đồng thời vô cùng tức giận với việc ngài làm cho thiếu gia nhập viện, cho nên mới gửi đến một chút quà, hi vọng ngài Chung sau khi nhận được, có thể nhanh một chút hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ của một người phụ thân, ngày mới tốt lành.”

———

Chờ Tịch Đăng tỉnh lại, phụ thân của thân thể này đang ngồi bên giường, trong tay cầm một quyển sách, hắn mang mắt kiếng gọng vàng, cả người thoạt nhìn ôn hòa hơn rất nhiều.

Tịch Đăng há miệng, “Ba ba.” Thanh âm nghe vào có chút suy yếu.

Người nọ nghe được âm thanh của con trai, liền khép sách lại đặt lên tủ bên cạnh đầu giường, bưng một ly nước tới, dìu Tịch Đăng lên, tự tay phục vụ con trai mình uống nước.

Tịch Đăng uống vài hớp xong, lắc lắc đầu.

Ngài Tịch (*) đặt ly qua bên cạnh, để con trai dựa vào lồng ngực mình.

(*) Trong bản QT ghi Tịch tiên sinh, mình cũng định đổi thành Tịch ba nhưng mà nghe thấy dịu dàng quá vì đây là một người đàn ông cường thế, lại có thể xem là quý tộc phương tây, nên để tiên sinh có vẻ phù hợp hơn. Ai biết cách xưng hô hay hơn thì nói mình nha. (đã sửa thành ngài Tịch nhờ 1 bạn góp ý)

Tịch Đăng toàn thân không chút khí lực, mềm nhũn, cái cảm giác này thật khó tiếp thu, cậu cau mày, âm thanh rất nhẹ, “Ba ba, con không thoải mái.”

Ngài Tịch sờ trán Tịch Đăng, không nóng lên, “Đừng sợ, đây là do thuốc vẫn chưa hoàn toàn hết hiệu lực, sau một hồi sẽ tốt hơn. Ta dìu con đi rửa mặt, sau đó ăn một chút gì đó có được không?”

Tịch Đăng gật đầu.

Ngài Tịch tự mình hầu hạ nhi tử mặc quần áo xong, liền ôm người đi buồng tắm rửa mặt, Tịch Đăng muốn tự mình làm, thế nhưng ngài Tịch nói một câu thành công ngăn được Tịch Đăng.

“Con muốn phụ thân giúp con hay là bảo tiêu bên ngoài giúp con?”

Tịch Đăng tự nhiên là không thể chọn mấy người áo đen bên ngoài, chỉ có thể tùy theo Tịch tiên sinh, chỉ là lúc đi vệ sinh, Tịch Đăng vẫn liều mạng đuổi người ra ngoài.

Ngài Tịch sau khi bị đuổi ra ngoài, trong mắt còn mang theo ý cười, “Thân thể con còn có nơi nào ta chưa nhìn thấy, hiện tại mới lớn hơn một chút liền bắt đầu thẹn thùng, thực sự là tiểu hài tử.”

Tịch Đăng đặt tay lên gạch sứ, xúc cảm lạnh như băng làm cho đầu óc cậu hơi thanh tỉnh một chút, phải rời khỏi đây, nhất định phải rời khỏi đây.

Thì ra tất cả đều là lỗi của cậu sao?

========

Chuẩn bị cho chương cuối đau lòng huhu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện