Lý Minh xuyên qua hàng cây liễu, trực tiếp đi tới trong sân tiểu viện của Tịch Đăng.
Ở trong viện gặp được Tiểu Ngư người hầu bên cạnh Tịch Đăng.
Hắn cười híp mắt chào hỏi Tiểu Ngư: “Công tử nhà ngươi đâu?”
Tiểu Ngư nhìn thấy Lý Minh liền ngẩn ra, ấp úng nửa ngày không nói lời nào.
Lý Minh kỳ quái nhìn Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư cuối cùng mới nói: “Công tử ngày hôm nay không ở trong viện mà đi ra ngoài rồi.”
Ánh mắt Lý Minh lập tức lạnh xuống: “Ta đã nói chuyện với chủ quản, công tử nhà ngươi đêm nay đi ra ngoài với ai?”
Tiểu Ngư nuốt nước miếng một cái: “Công tử là tự mình đi ra.”
Tịch Đăng cực kỳ to gan, mặc quần áo của người làm rồi trốn cửa sau chạy ra ngoài, hành động này cơ bản không ai dám làm, giấy bán thân và hộ tịch đều nằm trong tay chủ quản, nếu như bị chủ quản biết.
Lý Minh biết được tin này kinh ngạc hồi lâu.
Tiểu Ngư trực tiếp quỳ xuống, nước mắt lã chã nói: “Lý công tử, hi vọng ngài đừng nói việc này cho chủ quản, nếu chủ quản biết, nhất định sẽ đánh công tử.”
Lý Minh nói: “Ngươi biết công tử nhà ngươi vì sao đi ra ngoài không?”
Tiểu Ngư do dự nói: “Xem hoa đăng.”
Trên thực tế, Tịch Đăng cũng không phải đi ra xem hoa đăng.
Tịch Đăng biết đêm nay An Cảnh Ngọc thuê một chiếc thuyền mang Liên Đồng đi du ngoạn thanh hồ.
Mà đêm nay An Cảnh Ngọc bị đâm, Liên Đồng thay An Cảnh Ngọc cản một kiếm, rớt xuống hồ, cũng bởi vì đỡ một kiếm này, An Cảnh Ngọc mới chính thức động tâm với Liên Đồng.
Tịch Đăng tỏ vẻ bản thân chỉ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Mục tiêu rất rõ ràng, cứu Liên Đồng rơi xuống nước.
Tịch Đăng không thuê nổi thuyền lớn, chỉ có thể thuê một chiếc thuyền nhỏ đi theo sau thuyền An Cảnh Ngọc.
Tịch Đăng ngồi ở mũi thuyền, cách đó hai mét là người chèo thuyền, người chèo thuyền một bên chèo, một bên tán gẫu với Tịch Đăng.
“Công tử, ngài xem nhân gia thuê thuyền lớn, ta cảm thấy vô cùng lãng phí, một chiếc thuyền nhỏ, không phải cũng có thể hóng gió ngắm hoa đăng ven hồ như thường hay sao.” Người chèo thuyền cười nói.
“Đúng a.”
Tịch Đăng không chú ý tới, người chèo thuyền của An Cảnh Ngọc lại để ý tới mình.
“Công tử, ngài xem chiếc thuyền kia, thuộc hạ cảm thấy chiếc thuyền kia có chút khả nghi.”
An Cảnh Ngọc rút tay đang giả ôm Liên Đồng ra, nhìn về phía thuyền nhỏ, thị lực của hắn so với người thường tốt hơn, nhìn thấy rõ ràng người trên thuyền kia.
Là Tịch Đăng.
An Cảnh Ngọc nhíu mày, Tịch Đăng dám ra ngoài một mình, là điên rồi sao?
An Cảnh Ngọc lập tức dặn dò: “Tới gần chiếc thuyền kia, nhanh.”
Chờ tới lúc thuyền An Cảnh Ngọc tới gần, người chèo thuyền mới cảm thấy kỳ lạ: “Khách nhân, ngài xem chiếc thuyền lớn kia tại sao lại đi về phía đây a.”
Tịch Đăng ngẩn ra, quay đầu nhìn, tha thứ ta ban nãy quá mải mê ngắm sao.
Gay go a, hình như đã phạm phải sai lầm nghiệm trọng.
Tịch Đăng lập tức đi vào trong khoang thuyền, nói với người chèo thuyền: “Lái đi, lái đi.”
Quả thực là một lúc bất cẩn, liền dẫn tới sai lầm, tác giả quân sẽ không thất vọng với mình đi.
Tốc độ thuyền nhỏ sao có thể địch lại thuyền lớn.
Trong chốc lát An Cảnh Ngọc liền đuổi kịp.
Tịch Đăng nghe thấy âm thanh An Cảnh Ngọc: “Tịch Đăng bảo bối, ngươi muốn ta tự mình ôm ngươi đi ra đúng không?”
Tịch Đăng, “…”
Tịch Đăng chỉ có thể từ trong khoang thuyền chui ra, mặc quần áo bình thường trông không giống với trước đây, tóc cột lên, không như thường ngày trang điểm rườm rà, một thân xiêm y màu xanh lam làm cho cả người không không nhiễm chút son phấn, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
An Cảnh Ngọc kêu người kéo Tịch Đăng lên.
Tịch Đăng sau khi lên thuyền, đầu tiên là nhìn Liên Đồng một cái. Liên Đồng đứng cạnh An Cảnh Ngọc, ánh mắt sâu thẳm, một thân tử y, vô cùng xứng đôi với An Cảnh ngọc một thân bạch y, dù sao cũng là ông trời tác hợp một đôi.
An Cảnh Ngọc nhìn thấy ánh mắt Tịch Đăng, chậm rãi nói: “Tịch Đăng, ngươi một mình ra đây?”
Mặc dù là câu nghi vấn, thế nhưng giọng nói lại là khẳng định.
Tịch Đăng há miệng, tựa hồ là không biết nói thế nào, cuối cùng quyết tâm im lặng.
An Cảnh Ngọc khẽ hừ một tiếng, “Tịch Đăng, ngươi muốn ta mang người tới chỗ chủ quản?”
Liên Đồng nhìn An Cảnh Ngọc một cái.
“An công tử, bữa ăn…”
An Cảnh Ngọc nhìn Liên Đồng: “Liên Đồng bảo bối, nếu như ngươi cảm thấy không thoải mái, ta kêu người đưa ngươi vào bên trong nghỉ ngơi?”
Liên Đồng không nói gì.
Tịch Đăng tựa hồ có chút khổ sở, khóe miệng miễn cưỡng cong cong: “Ta…”
Mới vừa nói một chữ, tiếng xé gió xuyên đến.
An Cảnh Ngọc sắp bị đâm.
Tịch Đăng trợn to mắt, tuy rằng thời cơ không đúng lắm, thế nhưng Tịch Đăng cũng không muốn thay đổi sự thật Liên Đồng cứu An Cảnh Ngọc.
Nhưng là sự thật quả thật làm cho Tịch Đăng kinh ngạc.
Ngay trong nháy mắt kiếm sắp đâm tới An Canh Ngọc cư nhiên kéo Liên Đồng bên cạnh qua cản kiếm.
Tịch Đăng ngầm hít một hơi, Liên Đồng bị lợi dụng cản một kiếm, còn trực tiếp bị An Cảnh Ngọc kéo ra, thân thể bất ổn, đổ xuống bên mạn thuyền.
Tịch Đăng lập tức xông tới, chỉ kéo được ống tay áo của Liên Đồng.
Liên Đồng rốt cuộc rơi xuống hồ, ngay khoảnh khắc rơi xuống Liên Đồng nhìn thấy được khuôn mặt trắng bệch của Tịch Đăng muốn kéo lấy mình.
Nhưng là không kéo được.
Tịch Đăng vào lúc này không chút do dự, tuy rằng nội dung vở kịch không hiểu vì sao biến thành thế này, thế nhưng đầu mối chính cơ bản là diễn ra như truyện, liền trực tiếp nhảy xuống.
Kỳ thực nội dung vở kịch diễn ra vốn không có Tịch Đăng xuất hiện quấy nhiễu tâm tư cho nên Liên Đồng mới sớm thích An Cảnh Ngọc, thời điểm kiếm chém tới, nhanh hơn một bước thay An Cảnh Ngọc cản kiếm, mà hiện tại bởi vì Tịch Đăng cố ý nhiễu loạn tâm tư của Liên Đồng, Liên Đồng vào lúc này vẫn chưa thích An Cảnh Ngọc. An Cảnh Ngọc vốn là một người ích kỷ, theo bản năng liền lấy Liên Đồng cản kiếm, thế nhưng hắn không nghĩ tới Liên Đồng sẽ rớt xuống nước, hơn nữa Tịch Đăng còn không nói hai lời mà nhảy xuống.
Tịch Đăng vốn không phải muốn cứu người, mà chỉ là muốn cho Liên Đồng thấy quyết tâm của mình mà thôi.
Một tiểu quan nhỏ bé lớn lên từ nhỏ trong nam phong quán, đương nhiên là không có khả năng bơi lội, làm sao có thể cứu người khác.
Lúc Tịch Đăng tỉnh lại, đã về lại phòng mình, bên cạnh là Tiểu Ngư khóc sưng đỏ mắt.
Tịch Đăng ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười: “Tiểu Ngư, ngươi sao lại khóc?”
Tiểu Ngư mở to mắt, sau đó khóc lên, thút thít nói: “Công tử cuối cùng cũng tỉnh, công tử đã hôn mê một ngày, đại phu nói nếu không tỉnh lại sẽ…”
Tịch Đăng không nghĩ tới thân thể này lại yếu ớt như vậy, an ủi Tiểu Ngư vài câu: “Ta không phải là đã tỉnh rồi sao? Ngoan, đừng khóc.” Sau đó Tịch Đăng nghĩ tới một người khác.
“Liên Đồng công tử hiện tại thế nào rồi?”
Tiểu Ngư nói: “Nghe nói vẫn chưa tỉnh, Liên Đồng công tử thay An công tử cản một kiếm, An công tử mời đại phu tốt nhất trong thành, hiện tại đều đang ở bên viện tử của Liên Đồng công tử. Công tử, ngươi lần
sau đừng ra ngoài nữa, nếu Lý công tử không phải người tốt, lén lút mời đại phu tới đây, chủ quản nhất định sẽ trừng phạt công tử.”
Tịch Đăng hơi mày: “Tiểu Ngư, ai đưa ta về?”
Tiểu Ngư có chút tức giận chu mỏ: “An công tử phái người đem về, may mắn Lý công tử đang ở đó, lập tức nhận lấy công tử, mời đại phu.”
Tịch Đăng biết hiện giờ Tiểu Ngư càng thêm tin tưởng Lý Minh, liền chỉ cười cười, không để ý lắm, hỏi chuyện mình thực sự quan tâm: “Liên Đồng công tử còn chưa tỉnh sao? Tiểu Ngư, ngươi tìm một cơ hội đi xem thử, có được hay không?”
“Không được.” Tiểu Ngư trừng Tịch Đăng một cái: “Công tử, công tử vừa mới tỉnh lại có muốn uống nước, tắm rửa hay không, có cần Tiểu Ngư ở bên cạnh hầu hạ?”
Tịch Đăng bất đắc dĩ nói: “Tiểu Ngư, ngươi…”
Thanh âm Tiểu Ngư rất lớn: “Công tử, người muốn uống nước trước, hay là tắm rửa trước?”
“Uống nước, sau đó tắm rửa.”
Chờ Tịch Đăng tắm rửa xong sau đó uống hết một chén cháo dưới ánh nhìn chăm chú của Tiểu Ngư, mới bắt đầu hỏi lại.
Tiểu Ngư hừ một tiếng, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn nghe lời mà đi, trước khi đi còn nói: “Công tử nằm nghỉ ngơi, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Tiểu Ngư thật sự coi mình là một tiểu hài tử mà trông coi.
Tịch Đăng cũng không nằm ở trên giường, mà là đi tới giường nhỏ cạnh cửa sổ kia, đồng thời rất là tùy hứng mà mở cửa sổ, mùa xuân ngày càng hiện rõ, gió xuân ấm áp thổi qua, chỉ là Tịch Đăng đang bệnh không thể ra gió.
Lấy ra giường khoác lên người, nằm trên giường, rảnh rỗi thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thế nhưng rơi vào trong mắt người tới, cũng là Tịch Đăng yếu ớt dựa vào giường, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy lo âu.
An Cảnh Ngọc phát hiện gần đây hắn cau mày ngày càng nhiều, nhìn chằm chằm thân ảnh kia, rốt cục không nhịn được lên tiếng: “Tịch Đăng.”
Cả người Tịch Đăng run lên, quay đầu lại, ánh mắt không chỉ mang theo ngạc nhiên, mà còn có sợ sệt.
Sợ cái gì? Hắn nhìn thấy mình lấy Liên Đồng đỡ kiếm.
Tịch Đăng lập tức bước xuống, cẩn thận nhìn An Cảnh Ngọc, mang theo mấy phần sợ hãi, thân thể thậm chí còn run rẩy: “An công tử.”
An Cảnh Ngọc bước về phía trước một bước, Tịch Đăng lập tức lui về phía sau một bước nhỏ.
An Cảnh Ngọc híp mắt lại, ngữ khí chuyển lạnh: “Tịch Đăng, ngươi đang hãi sợ ta?” Liền bước tới kéo người lại.
Tịch Đăng tựa hồ phát hiện phản ứng của mình có chút lớn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, vốn định lui bước nữa liền miễn cưỡng dừng lại.
An Cảnh Ngọc bước tới trước mặt Tịch Đăng.
Tịch Đăng cúi đầu, thân thể còn đang run.
An Cảnh Ngọc liếc nhìn ngoài cửa sổ một cái, đi tới, đóng cửa sổ lại, thanh âm khôi phục ôn nhu như trước: “Mới vừa tỉnh liền ngồi trước cửa sổ hóng gió, ngươi không biết quý trọng thân thể của mình sao? Tịch Đăng.”
Tịch Đăng nở nụ cười, ánh mắt phiêu đãng, âm thanh cũng không như thường ngày, “Không phải, ta… Ta cảm thấy có chút ngột ngạt.”
An Cảnh Ngọc đi tới trước mặt Tịch Đăng, nhìn chằm chằm Tịch Đăng: “Tịch Đăng cũng không tự xưng là Tịch Đăng sao? Hôm qua bị thích khách đâm tợi dọa sợ rồi?”
Tịch Đăng không nhịn được muốn lui về phía sau, lại bị An Cảnh Ngọc ôm eo, bước kế tiếp liền bị An Cảnh Ngọc ôm chặt vào trong người, hai người hoàn toàn dính sát vào nhau: “Tịch Đăng, ngươi đang sợ cái gì? Còn có ngươi hôm qua vì sao lại xuất hiện ở trên chiếc thuyền kia?”
Tịch Đăng nhẹ nhàng giãy giụa, lại lập tức bị chế phục.
An Cảnh Ngọc thậm chí hôn một chút trên gò má trắng nõn, tuy rằng động tác ám muội, ngữ khí ôn nhu, thế nhưng chỉ có Tịch Đăng biết nam nhân trước mắt này đang dùng ánh mắt gì nhìn mình, như thể chỉ cần không hợp ý An Cảnh Ngọc, An Cảnh Ngọc sẽ lập tức giết mình.
Giết một tiểu quan với An Cảnh Ngọc mà nói cũng không phải chuyện gì lớn.
Nhưng là nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, lúc hôn mê Tịch Đăng mơ thấy tác giả quân, tác giả quân vô cùng đau đớn mà nói: “Tịch Đăng, ngươi lần này khiến ta không hài lòng lắm a.”
Tịch Đăng cứng đờ, sau lắc lắc đầu: “Tịch Đăng cũng không phải sợ, hôm qua trốn chạy ra ngoài là bởi vì chưa từng đi ra ngoài lần nào, nên mới muốn đi ra ngoài, thế nhưng không nghĩ lại gặp An công tử.”
An Cảnh Ngọc khẽ cười một tiếng: “Tịch Đăng, ngươi đang nói dối.” Hắn cao giọng: “Ngươi nếu tiếp tục nói dối, ta sẽ khiến Liên Đồng không thể tỉnh lại được nữa.”
A? Tịch Đăng trợn tròn mắt.
Xin nhờ, đây là nhân vật chính thụ của ngươi, ngược nhân gia như vậy có được hay không?
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ không chịu trách nhiệm tính cách thiết lập:
Tịch Đăng (nhặt lên Liên Đồng): “Ha, ngươi là nhân vật chính thụ.”
An Cảnh Ngọc (tà mị quay đầu lại): “Không, ngươi mới là thụ của ta.”
Liên Đồng (trừng mắt): “Hai người các ngươi cho ta là người chết a!!! Đạo diễn, ta nguyện ý cho ngươi quy tắc ngầm, thỉnh thêm phần diễn!”
Đạo diễn (cười gian): “Rốt cuộc nhóm ngôi sao điện ảnh đều ngủ với ta, rống rống rống!”