Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Vạn nhân mê 61


trước sau

Edit: Thảo Lê

Người kia sau cùng vẫn kiên trì không ngừng, “Công tử, bọn họ không phải người nhà của ta, bọn họ muốn buộc ta… Buộc ta bán mình.” Nói đến phần sau, tựa hồ giống như gặp chuyện khó có thể nói mà cúi đầu nức nở.

Tịch Đăng nhìn mấy lần, vỗ vai Lục Ngọc Ngang một chút, “Đại con lừa, ngươi muốn cứu hắn không?”

Lục Ngọc Ngang không lên tiếng, mà chỉ mở bọc đồ, lấy một cái túi vải ra, bên trong đựng tất cả ngân lượng hiện tại của hắn, hắn nhìn cái túi một cái, liền đưa cho người kia, sau đó đẩy đối phương ra.

Lục Ngọc Ngang lần đầu tiên dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy, “Huynh đài, đây là tất cả số bạc trên người ta, ngươi cầm đi, nếu có thể liền dùng chuộc thân cho mình, ta cũng không còn nữa đâu.” Hắn nhìn mấy tráng hán vây quanh mình, cười khổ một tiếng, “Cánh tay nhỏ này của tiểu sinh cũng đánh không lại.”

Người kia cầm cái túi nhỏ, mím môi, còn chưa lên tiếng, Lục Ngọc Ngang đã đứng lên, làm một động tác chào, rồi đi.

Lục Ngọc Ngang đi rất tiêu sái, Tịch Đăng tiến đến bên cạnh hắn, “Đại con lừa, tại sao ngươi không cứu người kia?”

Lục Ngọc Ngang nhíu mày lại, “Tiểu sinh luôn cảm thấy không đúng lắm, trên đường nhiều người như vậy, nhìn qua quầy bán kẹo hồ lô còn có một tiểu công tử nhà giàu, vị huynh đài kia lại trực tiếp nhào vào người ta, cũng quá chuẩn xác đi. Hơn nữa, lúc vị huynh đài kia nói chuyện cùng ta, đám tay chân cũng không ngăn cản, cư nhiên còn đứng đó chờ. Cuối cùng, tiểu sinh phát hiện một vấn đề, ở cổ vị huynh đài kia có một đường chỉ bạc, lẽ nào đây là dịch dung trong truyền thuyết sao? Bất kể nói thế nào, cho dù hắn không phải lừa ta, ta cũng sẽ đưa hết tất cả ngân lượng trên người cho hắn, coi như làm hết sức mình rồi.”

Tịch Đăng lần này thật sự có chút kinh ngạc, đi tới trước mặt Lục Ngọc Ngang, trược tiếp xuyên qua, ngược lại cũng không ai đụng được vào cậu, “Ngươi sao tự nhiên trở nên thông minh vậy?”

Lục Ngọc Ngang đột nhiên sờ tóc, nhìn trời, giả vờ thâm trầm, “Có phải rất soái không?”

“Hả?”

Lục Ngọc Ngang lập tức khôi phục lại bình thường, “Không có gì.” Hắn nhìn thấy khách điểm, liền nhấc chân đi qua đó, “Chúng ta dừng chân đi.”

Tịch Đăng ôm lấy cổ áo hắn, cười cười, “Đại con lừa, ngươi có ngân lượng sao?”

Bước chân Lục Ngọc Ngang lập tức ngừng lại, sau đó trên mặt treo lên một nụ cười nịnh nọt, “Đại vương, ta không có ngân lượng.”

Tịch Đăng cười rất vui vẻ, lộ ra một hàng răng trắng, trong nháy mắt liền thu hồi nụ cười, “Vậy thì phải đi đầu đường xó chợ thôi, gia nhập Cái Bang.”

Lục Ngọc Ngang kéo ống tay áo Tịch Đăng lại, “Đại vương, tiểu sinh biết ngươi là con quỷ tốt nhất lợi hai nhất thế gian.”

Tịch Đăng liếm môi, quay người đi.

Lục Ngọc Ngang đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức đuổi theo.

“Đại vương, chờ ta một chút.”

Những ngượt chợt để ý tới Lục Ngọc Ngang cảm thấy thư sinh này nhìn qua có chút kỳ quái, tướng mạo khôi ngô mà hình như là tên ngốc, thích nói chuyện với không khí.

———

Cái người mà Lục Ngọc Ngang xưng là huynh đài bị đám tráng hán áp đến một góc, mới không kiên nhẫn nói: “Buông ta ra.”

Mấy tráng hán lập tức buông lỏng tay ra, dồn dập cúi đầu.

Người kia lấy một thỏi vàng ra ném cho một người, “Các ngươi tự chia.”

Mấy tráng hán cầm vàng liền lập tức rời đi.

Người kia cầm túi nhỏ trong tay, nụ cười thâm ý, “Cũng không ngốc như ta nghĩ, gia hỏa thần bí kia hẳn là quỷ đi.” Hắn duỗi ngón tay cái cọ môi, “Nếu là yêu quái thì phải có phản ứng với lá phù trong lồng ngực ta mới đúng.”

Người kia từ trong lòng lấy ra một miếng phù, bên dưới góc trái có vẽ một đầu heo nhỏ, hắn nhìn qua, liền bỏ lại vào trong ngực, “Cũng không biết cái phù trấn tà thần thú này có đáng tiền vậy không nữa.”

Hắn vừa dứt lời, một bóng người liền xuất hiện trước mặt hắn.

Sư Linh vẫn một thân trắng tuyết, ánh mắt mang theo không vui nhìn người kia một cái, “Đương nhiên đáng giá, bỉ nhân còn có thể trực tiếp nói cho ngươi biết, con quỷ ngươi vừa mới gặp kia, là một con quỷ không thể đầu thai.”

Người kia nhìn thấy Sư Linh đột nhiên hiện ra liền sửng sốt một chút, đến khi phản ứng lại, Sư Linh đã lấy một cái bùa vàng ra, “Ngươi cứ theo sau như vậy, nhất định sẽ gặp chuyện, ở đây có một lá bùa, nếu ngươi có thể phân rõ vị trí của con quỷ kia, thì hãy ném bùa này qua, con quỷ kia chỉ cần đụng tới lá bùa này, cho dù chỉ đụng một góc, cũng sẽ hiện ra nguyên hình, đồng thời lộ rõ hình dáng.”

Người kia nhìn Sư Linh một cái, liền lấy hai thỏi vàng ra.

Sư Linh lập tức thu vàng lại, đưa bùa cho đối phương, ném câu nói tiếp theo rồi biến mất.

“Bỉ nhân còn phải đi những chỗ khác bắt ác quỷ, cáo từ.”

Kỳ thực cái tên dịch dung cố ý nhào vào lòng Lục Ngọc Ngang chính là Lâm Mặc, cái tên hái hoa tặc hồi đó trong lúc vô tình đã đùa giỡn Tịch Đăng.

Ngày ấy hắn tỉ mỉ quan sát vị công tử ca kia, cảm thấy hoàn toàn không hề giống cái người mình đã khinh bạc lúc trước.

Sau đó, Lục Ngọc Ngang được thả ra, hắn liền đi theo sau, kết quả Sư Linh đột nhiên xuất hiện, còn nói có thể giải quyết nan đề cho hắn.

Vì vậy Lâm Mặc sảng khoái mua một tấm phù, hắn đã nhìn thấy Sư Linh ở phủ công tử ca kia đột nhiên làm cho rương tiền biến mất, liền cảm thấy đại sư này có chút khác biệt với những tên đạo sĩ giả danh lừa bịp kia.

Sư Linh đưa hắn phù, còn kêu hắn trực tiếp đi tới Họa Tiên thành.

“Ngươi đi Họa Tiên thành, chắc chắn sẽ gặp thư sinh kia, hiện tại đuổi tới, chỉ có thể đánh rắn động cỏ, còn không bằng tìm một biện pháp hoàn mỹ danh chính ngôn thuận trở thành bằng hữu của thư sinh kia, như vậy gia hỏa thần bí bên cạnh hắn là người hay quỷ, ngươi ném phù ra là có thể biết.”

Về phần Sư Linh tại sao không trực tiếp nói cho Lâm Mặc chuyện Tịch Đăng là quỷ, Sư Linh chỉ đơn giản là muốn bán được thêm một cái phù.

———

Lục Ngọc Ngang còn đang dán chặt vào Tịch Đăng, trên mặt tràn đầy tội nghiệp, lúc sau cắn răng một cái, “Đại vương, nếu không ngươi dọa ta một cái, nếu ta không ngất đi, thì đại vương phải giải quyết vấn đề chỗ dừng chân được không? Tiểu sinh mấy ngày nay ngủ không ngon, mùa hè lại còn nhiều muỗi nữa.”

Tịch Đăng đột nhiên quay người, nheo mắt lại, “Bản đại vương có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề chỗ dừng chân, nhưng mà, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.”

Lục Ngọc Ngang lập tức gật đầu, “Chuyện gì?”

Tịch Đăng quơ tay, “Gần đây xuất hiện một yêu quái đạo hạnh cao thâm, bởi vì y muốn luyện một cái pháp khí, cho nên phải bắt rất nhiều quỷ, mà bản đại vương đã bị theo dõi.”

Lục Ngọc Ngang sửng sốt một chút, liền có chút tức giận, “Làm sao có thể vì tư lợi bản thân mà đoạt đi quyền lợi sống của người khác như vậy?”

Tịch Đăng nở nụ cười, “Đại con lừa, mạnh được yếu thua hiểu không? Tên yêu quái kia rất lợi hại, ta đánh không lại y, ta chỉ cần lúc ta và y đánh nhau, ngươi ôm chặt y là được, y không thể giết người.”

Lục Ngọc Ngang sảng khoái gật đầu.

Tịch Đăng hài lòng vỗ đầu Lục Ngọc Ngang, “Vậy thì hôm nay bản đại vương sẽ giúp ngươi tìm được một chỗ ở tiện nghi.”

———

Ngày lễ Họa Tiên.

Bên ngoài đầy người buôn bán, ngói xanh ngói đỏ, đèn lồng treo cao, âm thanh sáo trúc từ ngoài cửa sổ bay vào.

Lục Ngọc Ngang nhìn màn đêm buông xuống liền không thể chờ đợi được nữa nói với Tịch Đăng: “Chúng ta đi ra ngoài đi, bên ngoài có vẻ rất náo nhiệt.”

Tịch Đăng lúc này ngồi trên bệ cửa sổ, quay đầu liếc nhìn bên ngoài, liền không hứng thú lắm thu hồi mắt, cúi đầu gảy số hạt dưa không còn nhiều trong lòng bàn tay.

“Không còn hạt dưa cõi âm nữa, không biết Hắc Bạch Vô Thường có ở vùng này câu hồn không?”

Tịch Đăng
có chút không vui mà từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, Lục Ngọc Ngang lúc này thật giống con lừa ngốc tiến đến bên người Tịch Đăng, “Đại vương, đi thôi, ở khách điếm không vui chút nào.”

Tịch Đăng a một tiếng, làm đám hạt dưa còn lại biến mất, mới nói: “Hôm nay ta muốn chơi đùa không giống mọi khi, gần đây chưa bày trò chán muốn chết rồi.”

Lục Ngọc Ngang nghi hoặc nhìn Tịch Đăng.

Đôi mắt Tịch Đăng cong thành hai vầng trăng khuyết, “Hôm nay ta muốn biến thành bộ dáng thiếu nữ lúc trước, cùng ngươi ra ngoài chơi, ngươi có chịu không? Lễ hoa đăng nhưng là ngày lễ nam thanh nữ tú ước hẹn, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc thông đồng người khác, miễn cho thông đồng một con ma nữ về, bản đại vương hôm nay liền chịu oan ức, biến thành ma nữ cùng ngươi ra ngoài.”

Lục Ngọc Ngang trợn tròn mắt.

Tịch Đăng lắc người một cái biến thành thiếu nữ tuyệt đẹp lần trước, còn thân mật ôm hắn đi, hoàn toàn không để ý ánh mắt những người khác.

Lục Ngọc Ngang nhân sinh lần đầu tiên hiểu được diễm phúc không cạn không nhất định là chuyện tốt.

Tịch Đăng lúc này mặc một y phục màu vàng, xinh đẹp xuất chúng, cả người thoạt nhìn non non mềm mềm, làm cho Lục Ngọc Ngang bên cạnh đều trở nên già hơn.

Lúc này hai người đang đứng trước sạp mặt nạ, Tịch Đăng chọn hai cái mặt nạ, liền đưa một cái trong đó cho Lục Ngọc Ngang.

“Lão gia, Tiểu Đăng chọn giúp người một cái mặt nạ, người mau mang đi.”

Đúng vậy, bọn họ hôm nay biểu diễn tiết mục lão gia cùng nha hoàn trốn phu nhân ra ngoài vụng trộm, Tịch Đăng còn nhấn mạnh Lục Ngọc Ngang gọi cậu là —— “Tiểu Đăng”.

Lục Ngọc Ngang chỉ cảm thấy trong lòng tan nát thành từng mảnh, hắn không cầu giai nhân, thậm chí cho dù là một ma nữ cũng tốt, còn hơn con quỷ nam giả nữ bên cạnh này.

Con quỷ nam cũng không cảm thấy gì, trái lại nhìn thấy bộ dạng Lục Ngọc Ngang như nuốt phải thuốc đắng liền đặc biệt vui vẻ, đến Họa Tiên thành, cậu thấy Lục Ngọc Ngang vừa nghe được lễ hoa đăng hai mắt đã sáng lên, liền biết đầu óc cái tên thối thư sinh này đang nghĩ gì, hừ hừ, không có cửa đâu.

Tịch Đăng một từ lão gia lập tức làm cho chủ sạp hàng nhìn Lục Ngọc Ngang nhiều vài lần, sau đó trong mắt liền mang theo mấy phần ghét bỏ.

Một người nhìn qua giống thư sinh nghèo nàn, trong nhà có phu nhân, kết quả còn thông đồng nha hoàn mỹ mạo, ngày hội không mang phu nhân đi, lại mang theo nha hoàn, thật không biết xấu hổ.

Lục Ngọc Ngang chịu áp lực nhận lấy mặt nạ liền ngay lập tức đeo lên, vẫn nên mang theo mặt nạ đi.

Tịch Đăng thấy Lục Ngọc Ngang ăn quả đắng liền vui vẻ, tiếp đó, cậu kéo Lục Ngọc Ngang đi dạo từng sạp hàng, Lục Ngọc Ngang cũng vô cùng thành công thu hoạch rất nhiều ánh mắt ghét bỏ hoặc hâm mộ.

Đột nhiên, đám người bên cạnh náo động.

“Tiên cô đến, tiên cô đến!”

“Tiên cô đang ở phía trước, chuẩn bị đi qua rồi.”

Số người nhanh chóng nhiều lên, Tịch Đăng chỉ cảm thấy mình bị đụng phải mấy cái, đến khi cậu quay qua tìm Lục Ngọc Ngang, xung quanh đều toàn khuôn mặt xa lạ.

Tịch Đăng nhíu mày, đứng tại chỗ xoay một vòng cũng không nhìn thấy Lục Ngọc Ngang.

“Đại con lừa, ngươi ở đâu?”

Âm thanh hoàn toàn bị những người bên cạnh lấn áp, biểu tình trên mặt dân chúng đều tràn đầy kích động.

Tịch Đăng cắn môi, vừa định trực tiếp bay lên giữa không trung tìm Lục Ngọc Ngang, phía sau liền có một cánh tay duỗi tới.

Cái tay kia trực tiếp giữ chặt tay Tịch Đăng, sau đó kéo Tịch Đăng lại.

Hương hoa nồng nặc đột nhiên truyền tới, tiên cô đến.

Tịch Đăng thấy rõ người giữ chặt tay mình, thở phào nhẹ nhõm, “Đại con lừa, ta còn tưởng ngươi bị người bắt đi.”

Lục Ngọc Ngang không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm cậu, sau đó đột nhiên kéo mặt nạ trên mặt Tịch Đăng xuống.

Tịch Đăng sửng sốt một chút, liền bị Lục Ngọc Ngang hôn.

Tay đối phương đột nhiên ôm chặt eo cậu, thái độ cương quyết cướp đoạt môi Tịch Đăng.

Tịch Đăng hoàn toàn ngốc tại chỗ, sau đó mới phát hiện không đúng, người này không phải Lục Ngọc Ngang, tuy rằng gương mặt giống Lục Ngọc Ngang như đúc, nhưng mà Lục Ngọc Ngang mang mặt nạ, hơn nữa khí tức không giống nhau, hương hoa quá nồng, làm cho cậu chưa kịp phản ứng.

Tịch Đăng phát hiện người hôn mình không phải Lục Ngọc Ngang, liền muốn đẩy đối phương ra cho một đấm, kết quả lại có một vật dán lên lưng cậu.

“A!” Tịch Đăng đột nhiên hét thảm một tiếng, mà gương mặt thân hình cũng biến về lại bộ dáng ban đầu.

Người kia rời khỏi môi Tịch Đăng, một câu rất nhẹ truyền vào tai cậu.

“Thì ra bộ dáng ngươi là thế này, mặc dù không xinh đẹp như ta tưởng, nhưng mà cũng không tồi. Ăn thịt cá đã quen, ngẫu nhiên ăn món khác cũng tốt.”

Tịch Đăng căn bản đứng không được, sau lưng truyền tới cảm giác thiêu đốt làm cậu hận không thể kéo da thịt sau lưng xuống, nếu như cậu có thể kéo.

Lâm Mặc ôm con quỷ trong lồng ngực đắc ý chưa được bao lâu, liền bị người đoạt đi.

Sư Linh cúi đầu liếc nhìn con quỷ nào đó mặt đầy mồ hôi lạnh, mới như cười như không nói: “Con quỷ này lanh lợi vô cùng, ta vừa đến gần một chút liền bị phát hiện, hôm nay vẫn nhờ có ngươi, ta mới có thể bắt được nó, a, pháp khí của ta cách ngày hoàn thành không xa nữa rồi.”

Sắc mặt Lâm Mặc lập tức thay đổi, Sư Linh khẽ cười một tiếng, vung tay áo một cái, đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

“Tịch Đăng, đại vương, Tiểu Đăng, ngươi ở đâu?”

Lâm Mặc nghe được tiếng kêu từ không xa truyền tới, nhíu mày, cũng rời khỏi nơi đây.

Lục Ngọc Ngang lúc này đã đẩy mặt nạ lên đỉnh đầu, ánh mắt mang theo lo lắng, không ngừng nhìn khắp bốn phía, nếu là bình thường, hắn cũng sẽ không lo lắng như vậy, nhưng mà con quỷ kia mấy ngày trước mới nói có yêu quái đến bắt, tuy rằng con quỷ kia thích chơi trò đùa dai, thế nhưng đang yên đang lành lại đột nhiên biến mất có vẻ không đúng lắm a.

“Tịch Đăng, ngươi ở đâu?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện