Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Vạn nhân mê 79


trước sau

Mạnh Thu Ngư rũ mắt nhìn Tịch Đăng giúp mình băng bó vết thương, trong mắt toát ra ý cười nhàn nhạt, phát hiện tâm tình đối phương cũng không tốt lắm, không nhịn được nói: “Em băng bó thật xấu.”

Tịch Đăng dừng tay lại, ngẩng đầu lên lườm Mạnh Thu Ngư một cái, “Thì sao, không phải ngươi cự tuyệt thái y băng bó cho ngươi sao?”

Bởi vì nơi cần băng bó là bụng, Tịch Đăng muốn băng lại cần phải luồn tay ra sau lưng Mạnh Thu Ngư, nhìn qua giống như là Tịch Đăng chủ động nhào vào trong lòng y vậy.

Mạnh Thu Ngư khẽ cười một tiếng, không để ý vết thương trên người mình, liền nâng mặt Tịch Đăng lên, trực tiếp hôn một cái.

Tịch Đăng trợn to mắt, trong tay còn cầm một góc băng gạc, cậu vội vã nghiêng đầu muốn tránh ra, “Ngươi… Vết thương…”

“Không sao.” Mạnh Thu Ngư trực tiếp đặt người trên giường, “Nếu đã thắng lợi, không bằng ăn mừng một lần.”

Có lẽ là cảm thấy được hiện tại không quá chân thực, Mạnh Thu Ngư nóng lòng muốn làm mấy việc thế này, những năm gần đây, e rằng y đã sớm đánh mất trái tim, nhưng mà đối phương lại thái độ không cần thiết, làm cho y lần đầu tiên cảm thấy được có chuyện vượt khỏi khống chế của mình, cấp thiết muốn in lại dấu vết trên người đối phương, tuyên cáo chủ quyền, nhìn người dưới thân ánh mắt mê ly, y mới cảm thấy mình có thể chân chính nắm giữ được cậu.

Kết cục của việc vết thương không được băng bó cẩn thận lại trải qua một hồi túng dục chính là, Mạnh Thu Ngư mới làm một hiệp, sắc mặt liền trắng bệch, Tịch Đăng vừa thẹn vừa giận, chỉ có thể tự mình nhấn bả vai của đối phương lui về phía sau, chờ đối phương lui ra khỏi thân thể mình, Tịch Đăng lập tức đá người sang một bên, không để ý tới việc mặc quần áo, lần nữa giúp Mạnh Thu Ngư băng bó.

“Cho ngươi chết luôn đi.” Tịch Đăng băng bó xong, liền quăng cho Mạnh Thu Ngư một cái tát, cậu hạ tay không chút lưu tình, trực tiếp làm cho gương mặt Mạnh Thu Ngư chệch sang một bên.

Mạnh Thu Ngư không chỉ không tức giận, còn cười ra tiếng.

Y cười xong liền ngừng lại nhìn Tịch Đăng, “Bây giờ em đã thành hoàng đế, em định để ta ở vị trí nào?”

Tịch Đăng mặc quần áo vào, xuống giường, quay đầu lại liếc mắt nhìn y, cắn răng nghiến lợi nói: “Thiến.” Xong liền trực tiếp ly khai.

Tân đế đăng cơ, khắp nơi bận rộn, huống chi Tịch Đăng còn là tạo phản mà ngồi vào ngôi vị hoàng đế.

Cho dù là truy phong Vĩnh An vương gia thành thái thượng hoàng, hay là trấn an tâm tình dân chúng, Tịch Đăng đều có nhiều chướng ngại, đám đại thần kia không chịu vào triều, Tịch Đăng liền để Ngô Thanh và Bạch Nhạc cùng đi, ném toàn bộ lão đại thần làm bộ làm tịch kia vào trại giam, hơn nữa còn giam quan văn quan võ thường ngày sống chết đối đầu nhau chung một chỗ.

Mà Chu tướng quân ở bên ngoài nghe nói ngôi vị hoàng đế đã đổi chủ, như chết cha chết mẹ không chịu đánh trận nữa, muốn trở về ném Tịch Đăng từ ngôi vị hoàng đế xuống. Tịch Đăng đối với việc này chỉ kêu người ngày đêm đuổi tới đi biên cương nói cho Chu tướng quân, nếu hắn bại trận, Tịch Đăng liền lập tức giết chết cả lớn cả nhỏ.

Lớn tự nhiên là chỉ lão hoàng đế đã bị nhốt lại, mà nhỏ chính là Tịch Tổ Lâm.

Tịch Đăng lúc này mới đột nhiên nhớ đến Tịch Tổ Lâm, cậu nói với Ngô Thanh đang đứng bên cạnh: “Ngô ái khanh, cái tên công công trẫm sai ngươi trông coi đâu?”

Ngô Thanh đương nhiên nhận thức hoàng thái tôn Tịch Tổ Lâm, bất quá lúc này, Tịch Đăng có nói Tịch Tổ Lâm là con sâu, hắn cũng sẽ lộ ra biểu tình tin tưởng không chút nghi ngờ, “Bẩm hoàng thượng, vẫn còn ở trong thiên lao, có trọng binh của hạ quan trông coi, bảo đảm ngay cả một con chuột cũng đừng nghĩ chạy ra ngoài.”

Tịch Đăng cảm thấy Ngô Thanh ở một mức độ nào là một người vô cùng tốt dùng, cậu tán thưởng mà nhìn Ngô Thanh một cái, “Ngô ái khanh mau mang người đem tới đây.”

Tịch Tổ Lâm trước khi tới bị người mang đi rửa mặt một phen, miễn cho đụng phải thánh thượng.

Lúc hắn bị người đè lên mặt đất, biểu tình vô cùng trống rỗng, khoảng thời gian này, từ trên mây rơi xuống bùn, từ hoàng thái tôn biến thành tù nhân, mà những ngày kia bị nhốt trong thiên lao, mặc dù không bị tra tấn, nhưng điều khiến hắn buồn nôn chính là những tên gia hỏa kia cư nhiên dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào người mình. Tịch Tổ Lâm nghĩ tới đây liền không ngừng dâng lên từng trận buồn nôn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn trực tiếp phun ra một khẩu.

Nếu Tịch Đăng biết những việc này, chắc chắn sẽ cảm thấy may mà Tịch Tổ Lâm có vầng sáng vai chính công, nếu người bị nhốt là nhân vật chính thụ Bạch Nhạc, khụ khụ, đám binh lính trông coi kia không đơn giản chỉ là sờ sờ.

Tịch Đăng đi tới trước mặt Tịch Tổ Lâm, khoát tay áo một cái, kêu đám binh lính đang chuẩn bị giáo huấn Tịch Tổ Lâm xuống.

“Đứng lên đi.”

Tịch Tổ Lâm đem cảm giác buồn nôn hơi hơi ép xuống, ngẩng đầu nhìn Tịch Đăng, “Ta nên xưng ngươi là gì đây? Tiểu Đăng Tử vẫn là Vĩnh An thế tử, hay là hoàng thượng?” Hắn nở nụ cười, trong tiếng cười lộ ra bi ai, tiếng cười của hắn vang lên trong cung điện trống rỗng.

Tịch Đăng rũ mắt nhìn hắn, đối mặt với Tịch Tổ Lâm, liền khẽ mỉm cười, “Hai năm trước, ta quỳ gối trước mặt ngươi, mà ngày hôm nay, ngươi là đang quỳ gối trước mặt trẫm.” Tịch Đăng ngay nửa câu sau liền chuyển xưng hô, “Trẫm có thể tha cho một tên thái giám, thế nhưng không thể tha cho một hoàng thái tôn.”

Tịch Tổ Lâm nói: “Ngươi muốn thế nào?”

“Trẫm không yên lòng đặt ngươi ở bất kỳ đâu.” Tịch Đăng khom người xuống, kề sát vào mặt Tịch Tổ Lâm, trong hai năm này, Tịch Tổ Lâm càng ngày càng trở nên xinh đẹp, phỏng chừng trong quyển sách này sẽ không tìm được ai xinh đẹp hơn Tịch Tổ Lâm, “Cho nên ngươi liền ngốc ở bên cạnh trẫm, làm thiếp thân thái giám của trẫm đi.”

Cậu còn lấy tay bóp cằm Tịch Tổ Lâm, “Yên tâm, trẫm không thiến ngươi, bất quá ngươi sau này cũng đừng nghĩ tới việc bính nữ nhân.”

Tịch Đăng sau khi nói xong, liền nhíu lông mày một cái, những lời như thế này thật dễ hiểu lầm mà, cậu liếc nhìn Tịch Tổ Lâm, hoàn hảo đối phương hiện tại vẫn bị vây trong trạng thái bi thảm.

Tịch Đăng ngồi dậy, hắng giọng một cái, “Để trẫm giúp ngươi đặt một cái tên, từ này gọi Tiểu Lâm Tử là được rồi.”

Cứ như vậy, Tịch Tổ Lâm thành Tiểu Lâm Tử, trở thành thái giám bên người của Tịch Đăng.

Mà Mạnh Thu Ngư dưỡng thương được một tháng, vẫn chưa nhìn thấy dù chỉ một cái bóng của Tịch Đăng, không nhịn được trực tiếp đi tìm, thân phận của y hiện tại ở trong cung cũng hết sức khó xử, bởi vì Tịch Đăng căn bản không cho y danh phận gì.

Mạnh Thu Ngư lúc tìm tới ngự thư phòng của Tịch Đăng, tay không cẩn thận kéo cửa rơi xuống một khối, Tịch Đăng nghe được đầy tớ báo cáo, biết là Mạnh Thu Ngư đến, vì vậy ngay cả đầu cũng không nhấc, “Tiền sửa cửa ngươi tự chịu.”

Mạnh Thu Ngư không nhìn Tịch Đăng, mà nhìn chằm chằm Tịch Tổ Lâm đang mài mực bên cạnh, “Hắn sao lại ở đây? Ngươi không giết hắn?”

Tịch Đăng ngẩng đầu, bỏ bút xuống, “Đây là Tiểu Lâm Tử, sau này là thiếp thân thái giám của trẫm.”

Mạnh Thu Ngư đi tới, bóp cổ Tịch Tổ Lâm, “Tiểu lâm tử?”

“Mạnh Thu Ngư, ngươi còn thể thống gì, ai cho phép ngươi làm loạn trong ngự thư phòng.” Tịch Đăng trực tiếp đứng lên, “Ngươi mau buông tay ra, có tin trẫm ban ngươi tội chết hay không.”

Mạnh Thu Ngư thật sự thu tay, thế nhưng sau đó lại trực tiếp kéo Tịch Đăng vào trong lồng ngực, “Tội chết? Ta chỉ muốn chết trên giường của em.”

Y cúi đầu liền hôn Tịch Đăng, mà tay còn lại trực tiếp đánh bay Tịch Tổ Lâm ra ngoài.

Tịch Đăng bị động tác của Mạnh Thu Ngư làm cho tức giận, cậu không cho Mạnh Thu Ngư giết Tịch Tổ Lâm, thật ra là bởi vì Tịch Tổ Lâm là nhân vật chính công, không thể trước thời gian giết chết được. Mà cậu vừa rồi hung ác với Mạnh Thu Ngư, là bởi vì Mạnh Thu Ngư căn bản không đem hoàng đế là cậu đặt ở trong mặt.

Mạnh Thu Ngư ngại hôn không đủ sảng khoái, cư nhiên hất toàn bộ sách trên bàn xuống, ôm Tịch Đăng đặt lên trên.

“Mạnh… Thu Ngư, ngươi… Có phải điên rồi hay không?”

Tịch Đăng
liều mạng tách Mạnh Thu Ngư gần như điên cuồng hôn môi ra, nhưng mà Mạnh Thu Ngư không chịu theo ý Tịch Đăng.

Tịch Tổ Lâm nằm trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía hai người đang dây dưa trên bàn.

Những ngày vừa qua, hắn ở bên cạnh hầu hạ Tịch Đăng, hắn chưa từng hầu hạ ai, tự nhiên làm không tốt, mà hắn làm không tốt, Tịch Đăng ngược lại không phạt hắn, chỉ kêu hắn làm lại một lần nữa, một lần lại một lần, mãi đến khi hắn có thể hoàn thành. Mà hắn cũng phụ trách hầu hạ Tịch Đăng tắm rửa, Tịch Đăng không để cho người hầu hầu hạ hắn, cung nữ cũng không được. Tịch Tổ Lâm thấy được hình xăm kia, Tịch Đăng sảng khoái ở trước mặt Tịch Tổ Lâm cởi sạch, phát hiện ánh mắt Tịch Tổ Lâm, trong mắt tràn đầy khinh bỉ cùng châm chọc, “Ngươi biết ta ghét nhất là gì không, là cái hình xăm do chính ngươi xăm lên người ta này.”

Tịch Tổ Lâm trong tay còn cầm long bào của Tịch Đăng, hắn siết chặt quần áo, “Ta bất quá là mạo phạm ngươi, mà ngươi, lại…” Hắn còn chưa dứt lời.

Tịch Đăng không hề tức giận nói, “Vậy thì phụ vương của ta thì sao? Y xứng đáng bị đám người các ngươi dằn vặt đến chết sao? Tịch Tổ Lâm, đây là một lần cuối cùng, nếu như trẫm còn nghe được những lời như vậy, trẫm sẽ không ban thưởng ngươi cái chết đâu, ngươi còn nhớ cái người từng hướng trẫm đòi ngươi không? Trẫm liền đem ngươi cho hắn ta.”

Tịch Tổ Lâm chống người từ dưới đất bò dậy, hắn cúi đầu ôm lấy eo, không tiếng động mà lùi ra, còn săn sóc đóng cửa lại.

Tịch Đăng lúc này cũng đạp được Mạnh Thu Ngư ra, cậu dùng tay lau môi của mình, bên trên đều bị chảy máu, “Mạnh Thu Ngư, ngươi điên thật rồi?” cậu nhìn Mạnh Thu Ngư, trong ánh mắt có chút lo lắng, “Ngươi đến cùng bị sao vậy?”

“Hoàng thượng, thảo dân chỉ là bất an.” Mạnh Thu Ngư đi tới trước mặt Tịch Đăng, đưa tay ra nhẹ nhàng đụng vào mặt đối phương.

Tịch Đăng thân thủ bắt được tay Mạnh Thu Ngư, nhưng cũng không buông ra, “Ngươi muốn chức quan gì?”

Cậu đột nhiên minh bạch Mạnh Thu Ngư lúc này đang nghĩ gì.

“Thảo dân muốn một chức quan có thể ở gần hoàng thượng.” Mạnh Thu Ngư cười khẽ.

“Vậy thì chỉ có thái giám.”

Mạnh Thu Ngư lấy tay bóp mặt Tịch Đăng, “Thảo dân nhớ tới có cái chức quan Ngự lâm quân thống lĩnh gì đó có thể tùy ý ra vào hoàng cung?” Tay y còn nhanh chóng giữ hai tay Tịch Đăng lại.

Tịch Đăng trừng Mạnh Thu Ngư, “Thả ra.”

Mạnh Thu Ngư lắc đầu cười, Tịch Đăng không thể làm gì khác hơn là nói, “Rồi rồi rồi, trẫm đáp ứng ngươi.”

Mạnh Thu Ngư lúc này mới buông tay, nhìn thấy gương mặt bị mình nhéo đến đỏ, không nể mặt mũi mà cười ra tiếng. Tịch Đăng hừ một tiếng, trực tiếp giơ chân lên kẹp lấy eo Mạnh Thu Ngư, “Ta không thể giết Tịch Tổ Lâm, cũng không thể giết lão hoàng đế kia, chỉ có nắm giữ tính mạng bọn họ trong tay, ta mới có thể ngồi lên được cái ngôi vị hoàng đế này. Mạnh Thu Ngư, ta hiện tại chỉ tin tưởng ngươi, ta chỉ có thể tin tưởng ngươi.”

Đầu của cậu kề sát vào ngực Mạnh Thu Ngư, “Cho nên, tất cả mọi người có thể phản bội ta, riêng ngươi là không thể.”

Kỳ thực ngay từ ban đầu, cậu và Mạnh Thu Ngư đã là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.

Mạnh Thu Ngư giết chết Phan Mạch, đạt được thánh chỉ, nhanh chóng trở thành Ngự lâm quân thống lĩnh tân nhậm. Y biết rõ lo lắng của Tịch Đăng, y còn muốn vì Tịch Đăng thành lập thế lực chân chính của mình.

Vì vậy Mạnh Thu Ngư so với Tịch Đăng lại càng trở nên bận bịu, y không chỉ muốn đám ngự lâm quân này phục mình, y còn muốn lôi kéo một ít trọng thần trong triều, cũng vì điều này làm cho Tịch Đăng trong mười mấy ngày liên tiếp vẫn chưa nhìn thấy Mạnh Thu Ngư.

Thời tiết cũng dần dần chuyển sang mùa hạ, quần áo Tịch Đăng đổi thành y phục mùa hè, tuy rằng y phục đơn bạc, nhưng là làm vua của một nước, cũng cần phải khoác thêm bên ngoài bên trong hai, ba lớp áo nữa, Tịch Đăng sai người thả hộp băng trong thư vòng, nhưng mà hình như cũng không có nhiều hiệu quả.

Tịch Đăng đẩy sổ con trên bàn qua một bên, “Sao trời lại nóng như vậy?” Cậu hơi gỡ bỏ cổ áo ra.

Tịch Tổ Lâm cẩn thận xếp sổ con lại, đặt sang một bên, “Hoàng thượng có muốn ra ngoài sân nghỉ ngơi một chút không?”

Tịch Đăng khoát tay một cái, trực tiếp đứng lên, “Ngươi đóng cửa lại.”

Tịch Tổ Lâm không hiểu nguyên do nhưng vẫn vâng lời ra đóng cửa, chờ lúc hắn trở lại, liền thấy Tịch Đăng đang cởi quần áo, biểu tình trong nháy mắt trở nên kinh ngạc.

Tịch Đăng cởi hết quần áo chỉ để lại một lớp, “Không cần đi ra ngoài, mặc ít lại là được rồi.” Cậu nhìn về phía Tịch Tổ Lâm, “Ngươi ra đứng ở cửa đi, nếu có đại thần tới gặp, trước tiên ngăn lại, chờ trẫm cho phép mới cho người tiến vào.”

Chờ đêm xuống, Tịch Đăng chỉ mặc trung y nằm nhoài trên long sàng, phê chữa tấu chương quá lâu, vai đau đớn mệt mỏi cực kì, cậu liền sai Tịch Tổ Lâm xoa bóp mình một chút. Lúc Mạnh Thu Ngư tiến vào, liền thấy Tịch Tổ Lâm quỳ gối trên người Tịch Đăng, mặt ngay lập tức liền đen ba phần, đi tới ném Tịch Tổ Lâm xuống giường, chính mình ngược lại ở bên giường ngồi xuống, hỏi: “Vai đau?”

Tịch Đăng nâng mắt lên nhìn Mạnh Thu Ngư một cái, “Ân.”

Mạnh Thu Ngư chuyển mắt nhìn về phía Tịch Tổ Lâm, “Nơi này không cần ngươi hầu hạ nữa, đi xuống đi.”

Tịch Tổ Lâm lui ra, đang định đóng cửa lại, liền thấy Mạnh Thu Ngư khom lưng thấp giọng nói gì đó với Tịch Đăng, tay cũng đặt trên bả vai Tịch Đăng xoa bóp, mà Tịch Đăng không biết nghe được cái gì, khóe môi hơi nhếch lên, còn nghiêng người chủ động ôm cổ đối phương.

Hai người thoạt nhìn thân mật vô cùng, sự thật cũng là thế, Tịch Tổ Lâm đóng cửa lại, chỉ có nam nhân gọi là Mạnh Thu Ngư kia có thể tùy ý ra vào tẩm cung này, cũng chỉ có y có thể ở trên long sàng ôm thiếu niên mặc long bào kia.

Trong mắt Tịch Tổ Lâm lóe lên tâm tình không rõ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, bầu trời đêm mùa hè đặc biệt xinh đẹp, một trời đầy sao, hắn trong chớp nhoáng này đột nhiên ý thức được mình nhỏ bé như thế nào, thì ra bản thân khi bị lột đi cái thân phận cao quý kia, cũng không còn cái gì trong tay cả.

Hắn nắm chặt tay lại, hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, tất cả những gì thuộc về hắn, hắn đều sẽ đoạt lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện