Kết thúc kỳ thi lên cấp 3, nhóc mập cuối cùng như nguyện vào được cùng trường với bạn cùng bàn.
Sau khi thi, hai đứa hẹn nhau đi tham quan trường mới, Úc Chỉ vốn định sắp xếp tài xế đưa hai đứa đi, lại nghe Doãn Hủ bảo: "Em cũng muốn đi cùng hai đứa, không cần tài xế đâu, em lái được mà."
Ngôi trường kia cũng không phải trường cậu từng học, Úc Chỉ không rõ sao cậu lại muốn đến xem, trong lòng lại nghĩ có phải cậu đã từng thích ngôi trường này không.
Doãn Hủ tiến lên, khéo léo hôn hắn, một lát sau mới cười nói: "Tiên sinh đừng nghĩ nhiều, em chỉ hơi hoài niệm lúc còn trẻ thôi, nhân tiện cũng có việc muốn đi ra ngoài."
Úc Chỉ nghe vậy thì không nghĩ nhiều nữa, duỗi tay xoa sườn mặt cậu, dịu dàng nói: "Bây giờ em cũng rất trẻ."
Hắn nói không sai, Doãn Hủ nay mới 22 tuổi, mà Úc Chỉ lại lớn hơn cậu hai mươi tuổi.
Úc Chỉ cũng sẽ không vì vậy mà thấy xấu hổ, nhưng hắn không thể không suy nghĩ một cách hợp lý về các vấn đề và tác động mà điều này sẽ mang lại, đồng thời cũng tìm cách giải quyết.
Nếu đã quyết định sẽ ở bên nhau, vậy phải nghiêm túc đối mặt với tương lai.
Hắn theo lệ thường đến công ty, trợ lý báo cáo: "Tiên sinh, luật sư Chu đang ở phòng khách chờ ngài."
"Tôi biết rồi, mời anh ta vào."
Luật sư Chu vào văn phòng, lấy tài liệu trong cặp ra đẩy đến trước mặt Úc Chỉ.
"Úc tiên sinh, đây là di chúc do công ty luật chúng tôi soạn thảo theo yêu cầu của anh.
Anh xem có gì cần bổ sung hay sửa đổi không."
Úc Chỉ nhìn một lượt, lễ phép nói: "Cảm ơn, tôi đã xem qua, không có vấn đề gì."
Sau đó là quá trình công chứng, lấy thân phận của Úc Chỉ cũng không mất nhiều thời gian.
Luật sư kim bài(*) đã giao tiệp với nhiều người giàu có, nhưng vẫn bị hành động của vị nhà giàu số một này dọa sợ.
(*) Kim bài (金牌): thường được hiểu theo nghĩa là huy chương vàng, nhưng nếu đi cùng với một ngành nghề thì mang ý chỉ người rất giỏi, có thể coi là giỏi nhất trong ngành nghề đó.
Ở tuổi này đã lập di chúc, cũng không biết là đề phòng quá mức hay là không thèm quan tâm đến sinh tử nữa.
Đương nhiên, so với cái này thì anh ta cũng rất tò mò về vị Doãn tiên sinh được Úc Chỉ để lại phần lớn tài sản và cổ phần.
Làm luật sư, anh ta đương nhiên biết quan hệ giữa cố chủ và những người được nhắc đến trong di chúc, trong lòng lại cực kỳ tò mò về vị Doãn tiên sinh tuổi còn trẻ lại kết đôi với Úc Chỉ kia.
Cũng không biết đối phương rốt cuộc là loại người gì mới có thể khiến Úc Chỉ nhìn trúng, thậm chí còn bỏ ra quá nhiều thứ như vậy, ngay cả con trai ruột sau này cũng phải kiếm cơm dưới trướng Doãn tiên sinh kia đấy.
Doãn Hủ được luật sư kim bài nhớ thương đang lái xe đưa hai đứa nhỏ đến trường học, sau khi xác nhận với phía nhà trường là đến để tham quan, được trường cho vào, Doãn Hủ lại lấy cớ có việc để rời đi trước, nhờ giáo viên đón tiếp mang hai đứa nhỏ đi dạo.
"Anh ở quán nước đối diện, có việc thì gọi điện cho anh." Cậu nói với nhóc mập.
Nhóc mập xua xua tay: "Biết rồi mà, Hủ ca anh cứ đi đi, tui không nói cho ba là anh lén lút làm trò sau lưng ba đâu."
Doãn Hủ: "......"
Cái thằng nhóc này, sao vẫn cứ thiếu đánh như vậy hả.
Bởi vì Úc Chỉ đã quyên góp rất nhiều cho ngôi trường này, nhà trường cực kỳ nghiêm túc nhiệt tình đối đãi nhóc mập, Doãn Hủ không cần phải lo lắng cho an toàn của hai đứa.
Cậu đi đến quán nước đối diện, người đã đợi sẵn ở đó vẫy tay với cậu.
Doãn Hủ bước tới, ngồi xuống và đi thẳng vào vấn đề, đã chuẩn bị tốt chưa?
"Doãn tiên sinh nếu có yêu cầu, thật ra cũng có thể để chúng tôi giao tận nơi." Người đàn ông mỉm cười đưa một túi quà cho cậu.
Sau khi kiểm hàng, Doãn Hủ vừa lòng ký tên vào hóa đơn, nhẹ giọng nói: "Trong nhà có người ấy mà."
Người tạm thời không thể biết chuyện này.
Người giao hàng lập tức hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, bảo cậu: "Chúc mừng cậu!"
Doãn Hủ cười nói: "Cảm ơn."
Mặt khác, nhóc mập với bạn cùng bàn được giáo viên dẫn đi dạo trong trường, hai đứa đều cảm thấy hơi lúng túng, đương nhiên chủ yếu là do xung quanh không có người quen, hai đứa cũng khó mà tùy ý nói chuyện.
Vì thế, sau khi nghe giáo viên giới thiệu xong từng khu của trường, nhóc mập liền lễ phép nói mình muốn tự đi dạo.
Giáo viên cũng không giữ lại, chỉ đưa số điện thoại cho nhóc, nếu có việc có thể gọi.
Nhìn bóng lưng rời đi của giáo viên, nhóc mập thở phào một hơi.
"A! Cuối cùng cũng đi rồi!"
Bình thường nhóc nói chuyện với bạn cùng bàn sẽ không thèm để ý có ai nghe không, nhưng đây lại là giáo viên đó, là cái nghề duy nhất mà chỉ cần lại gần thôi là có thể khiến nhóc mập tắt đài được.
Bạn cùng bàn buồn cười: "Sợ đến thế cơ à?"
Nhóc mập phủ nhận: "Không phải sợ hãi, là căng thẳng, căng thẳng đó hiểu không?"
"Tớ thấy trước mặt chú cậu làm gì căng thẳng đâu." Bạn cùng bàn nói.
"Đâu có giống nhau." Nhóc mập còn rất là xảo quyệt, ba nhóc là ba ruột, sẵn sàng nhân nhượng nhóc, còn người ngoài làm sao mà dung túng nhóc được.
Bạn cùng bàn biết nhóc thích bắt nạt người nhà, còn cực kỳ tự hào là đằng khác, cuối cùng cũng không vạch trần nhóc.
Hai đứa đi dạo trong trường, lúc này học sinh năm nhất và năm hai của cấp ba vẫn chưa được nghỉ, trong trường rất nhiều học sinh, hai đứa đi lẫn vào cũng khó phân biệt, mọi người đều cho là học sinh trường mình.
Đến lúc nghỉ trưa, hai đứa sợ nắng nên đi đến dưới bóng cây, xung quanh cũng có nhiều học sinh khác.
"Cậu nhìn đằng kia xem!" Nhóc mập vẻ mặt khiếp sợ vỗ vỗ bạn cùng bàn, hai mắt trợn to, nhưng giọng cố ý thấp xuống.
Bạn cùng bàn nhìn theo, chỉ thấy trốn sau một thân cây là hai học sinh lặng lẽ nắm tay nhau, hai cái đầu dần sát lại, phần còn lại tuy bị cây che nhưng có thể rõ ràng nhìn ra là đang hôn nhau.
Nhóc mập vẻ mặt vừa tò mò vừa hâm mộ: "Học sinh cấp ba đều yêu đương mạnh dạn như vậy hả? Không sợ lãnh đạo trường bắt được sao?"
Trên thực tế, không chỉ là đôi nam nữ mà còn có cả mấy đôi nam nam với nữ nữ nữa.
Bạn cùng bàn cong ngón tay, ánh mắt thâm thúy nhìn nhóc, ý cười trên mặt càng đậm.
"Ai biết được."
Nhóc mập còn đang xem đến si mê, hâm mộ bảo: "Đến lúc khai giảng, tớ cũng phải tranh thủ tìm bạn gái mới được!"
Hoàn toàn không nhận ra áp suất không khí đang giảm xuống quanh mình.
Nhóc mập quay đầu lại nhìn bạn cùng bàn, thấy vẻ mặt khó chịu của cậu, không khỏi hỏi: "Ây, sao tớ cứ thấy cậu chẳng tò mò chút nào thế nhỉ?" Lần trước thấy ba nhóc với Hủ ca hôn nhau cũng thế.
Bạn tui không phải bị lãnh đạm đó chớ?
Nghĩ đến việc thằng bạn nối khố có khả năng mắc phải cái bệnh đáng sợ này, trong lòng nhóc mập vừa lo lắng vừa thương cảm, có nên thuyết phục cậu ta đừng giấu bệnh sợ thầy không vậy?
Bạn cùng bàn cắn răng nói: "Cậu đang nghĩ lung tung gì đấy?"
"Đâu, có nghĩ gì đâu." Nhóc mập chối lia lịa, nhóc nghĩ có khi bạn nối khố thật sự có vấn đề đó thật, chính mình vừa rồi lại còn nói phải tìm bạn gái chẳng phải đã chọc vào nỗi đau trong lòng cậu ta sao? Bảo sao sắc mặt xấu đến vậy.
Nghĩ một hồi, nhóc mập gian nan quyết định, hay là chịu đựng một thời gian, chờ bạn nối khố chữa khỏi bệnh rồi hẵng đi tìm bạn gái, nếu không lại kích thích đối phương cũng không ổn.
"Sao lại muốn tìm bạn gái?" Bạn cùng bàn nhìn nhóc, hít sâu một hơi hỏi.
"Đương nhiên là muốn yêu đương rồi!" Nhóc mập đáp.
Bạn cùng bàn đẩy mắt kính: "Tớ hỏi là vì sao nhất định phải là bạn gái?"
"A?" Nhóc mập ngẩn người.
Bạn cùng bàn hỏi tiếp: "Bạn trai không được à?"
Nhóc mập lại càng ngơ ra, theo bản năng muốn vò đầu, tuy rằng ba nhóc đã cong rồi, nhưng nhóc chưa từng nghĩ đến khả năng bản thân mình lại có bạn trai, nhất thời bị hỏi đến nghẹn họng.
Ừa ha, sao lại phải là bạn gái nhỉ?
Nhóc nghĩ một hồi, cảm thấy có lẽ là do từ nhỏ đến lớn nhận thức bị ảnh hưởng, hơn nữa nhóc cũng chưa từng cảm thấy bản thân có thể là cong.
"Vậy bạn trai không được à?" Bạn cùng bàn tiến lại gần.
Nhóc mập đang định nói tự dưng nghe thấy có người hô lớn: "Thầy hiệu phó đến rồi!" Cái thầy hiệu phó chuyên môn đi ngăn học sinh yêu sớm đến rồi!
Mấy cặp đôi dưới bóng cây vội vã chạy đi, lúc thầy hiệu phó chạy vội đến đây thì chỉ còn mấy đôi nam nam nữ nữ là vẫn đứng yên.
Thầy hiệu phó nhìn một vòng, thật sự không bắt được, chỉ đành bỏ đi.
Lúc này, một anh bạn mới hôn anh bạn bên cạnh một cái: "Đi thôi, về phòng ngủ đi."
Nhóc mập: "......"
Bạn cùng bàn mặt không đổi sắc bảo: "Nhìn xem, nam nữ yêu nhau trong trường quá mạo hiểm, nam nam nữ nữ vẫn tốt hơn.
Nếu cậu thật sự muốn yêu đương, sao không tìm con trai mà yêu?"
Nhóc mập: "......!Cậu nói thế mà có lý thật sự luôn?"
Bạn cùng bàn không ngừng cố gắng: "Cho nên có muốn suy nghĩ chuyện cùng tớ một chút không? Làm anh em nhiều năm thế không thấy nhàm chán à, hay đổi sang làm người yêu thử xem sao?"
Nhóc mập: "............"
Vì quá đột ngột, trong đầu nhóc thậm chí còn không có mấy ý nghĩ "tui bị tỏ tình", "bạn nối khố thế mà lại yêu thầm tui", "tui coi nó là anh em nó lại muốn ngủ tui" các kiểu.
Ngược lại, nhóc lại nghĩ đến hai chữ "thử xem" kia, má nó thử xong rồi còn quay về bình thường được không vậy?!
Còn bảo nhàm chán nữa, không lẽ thằng này từ lâu đã không muốn làm anh em với nhóc rồi?!
Im lặng một lúc lâu, đương nhiên cũng có thể là ngu người không biết phản ứng kiểu gì, mãi sau đó nhóc mới hồi phục tinh thần lại, vẫn còn hơi sảng mà phun ra một câu: "Sao tớ lại phải đồng ý thành một đôi với cậu?"
Bạn cùng bàn: "Bọn mình có thể cùng nhau chơi game."
Nhóc mập: "Tớ cũng có thể tìm bạn gái sẽ chơi game với tớ."
Bạn cùng bàn: "Tớ có thể giúp cậu học."
Nhóc mập: "......" Má nó đây không phải là chuyện tốt sao!
Bạn cùng bàn: "Lúc chú hạn chế chi tiêu của cậu, tớ còn có thể giúp cậu kiếm tiền tiêu vặt."
Nhóc mập: "......" Có vẻ hợp lý.
Mấy năm nay nhóc bị ba già khống chế đường tiền, nếu không có bạn cùng bàn tìm cách hỗ trợ, e rằng nhóc đã bị bức phải học cách làm ăn với ba từ lâu rồi.
Bạn cùng bàn vẫn kiên trì không ngừng: "Chẳng lẽ cậu muốn lúc bọn mình chơi game lại bị bạn gái quấn lấy đòi đi dạo phố?"
Nhóc mập dừng lại.
Bạn cùng bàn: "Cậu muốn lúc ở cùng tớ lại bị bạn gái than phiền là cậu không quan tâm không ở bên cô ta à?"
Nhóc mập nhíu mày.
Hình như......!Đều không muốn.
Bạn cùng bàn đi đến kết luận: "Cho nên hai đứa mình mới là trời sinh một đôi, trên đời này trừ người nhà ra, không ai có thể coi trọng hay hiểu rõ cậu hơn tớ, mà cậu cũng vậy."
Nhóc mập nghĩ nghĩ, hình như đúng thế thật.
Muốn yêu đương đương nhiên phải tìm được người mình thích và muốn ở bên, nhóc đã quen bạn cùng bàn bao nhiêu năm trời rồi, muốn nhóc ở bên một cô gái xa lạ nào đó, nhóc không muốn đâu.
Tuy nhiên nhóc vẫn cần xác định lại một chút.
"Hai đứa mình ở bên nhau, cậu thật sự vẫn có thể chơi game với tớ suốt sao?"
Mặt bạn cùng bàn hơi cứng lại, bây giờ điểm quan trọng có phải là chơi game không hả?
"Có thể." Cậu gian nan nói ra.
Nhóc mập chợt mỉm cười, nhóc còn rất vui vẻ nha, giờ vừa có bạn trai vừa không cần phải tách khỏi bạn thân, hình như nhóc còn rất lời ấy.
Nhóc một tay ôm vai bạn cùng bàn: "Vậy được rồi, tớ đáp ứng cậu, về sau bọn mình chính là người yêu."
Bạn cùng bàn ánh mắt thâm thúy liếc nhóc một cái, tự dưng cười lạnh: "Cái này e là không được."
Nhóc mập trợn tròn mắt: "Sao? Cậu nhắc đến trước cơ mà?"
Bạn cùng bàn bình tĩnh sửa lại cổ tay áo hơi nhăn nhúm do vừa bị nắm chặt.
"Bọn mình chưa đủ tuổi, không phù hợp với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội."
Nhóc mập: "......"
Nhóc trừng mắt: "Thế cậu nói chuyện này ra để làm gì?"
Đương nhiên là đặt gạch trước, đề phòng sau này có người giành mất.
Bạn cùng bàn nhàn nhạt nói: "Chính là báo trước cho cậu một chút."
"Xin lỗi nhé, lỡ báo trước tận ba năm rồi, nhưng tớ tin là cậu sẽ không đổi ý, đúng không?"
Nhóc mập: "......"
Tớ thấy cậu có tí muốn xin lỗi nào đâu!
Thời gian vội vàng trôi qua, chẳng mấy chốc kỳ nghỉ chỉ còn nửa tháng, mọi người cùng đón Thất Tịch.
Vào ngày này, Doãn Hủ đã nói trước với Úc Chỉ là muốn về nhà sớm một chút.
Úc Chỉ cũng không định vào ngày này lại khiến người yêu cô đơn, vì thế xử lý xong công việc liền tan làm sớm, vội vã về nhà.
Sau bữa tối, Doãn Hủ kéo hắn vào ban công, Úc Chỉ cười hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì mà em phải trịnh trọng như vậy?"
Hắn quay đầu lại, liền thấy trên ban công có một chiếc kính viễn vọng quen thuộc, trong lòng không khỏi sửng sốt.
Doãn Hủ thấy thế thì mỉm cười bước lên trước: "Tiên sinh còn nhớ không?"
Úc Chỉ gật đầu: "Đương nhiên."
Lại hỏi: "Sao lại lấy nó ra đây rồi?"
Doãn Hủ: "Muốn ngắm sao với anh, hôm nay là Thất Tịch, Ngưu Lang Chức Nữ sẽ được ở cùng nhau nhỉ?"
Úc Chỉ cười gật đầu: "Có lẽ vậy."
Mặc dù mấy năm nay không được sử dụng, chiếc kính viễn vọng này trông vẫn mới tinh, bầu trời sao qua mắt kính vẫn sáng ngời lộng lẫy như cũ.
"Tiên sinh anh nói xem, rõ ràng chuyện Ngưu Lang Chức Nữ cũng không phải tốt đẹp, sao lại vẫn có nhiều người thích thế nhỉ?" Doãn Hủ ngồi trong lòng Úc Chỉ, nhỏ giọng hỏi.
Úc Chỉ mỉm cười: "Nhiều người không phải là thích Ngưu Lang Chức Nữ, cũng không thích câu chuyện này, mà chỉ thích cái tác dụng đặc biệt của ngày Thất Tịch này thôi."
"Em nhìn xem có bao nhiêu người được Ngưu Lang Chức Nữ chúc phúc? Lại có bao nhiêu nhân cơ hội này tranh thủ cho chính mình, cầu nguyện, nỗ lực đạt được điều mình muốn? Suy cho cùng, ngày lễ được định ra để phục vụ con người, chứ không phải con người phục vụ ngày lễ.
"Cũng giống như em." Doãn Hủ đột nhiên nói.
Úc Chỉ nhìn cậu.
Doãn Hủ xoay người, cười với hắn: "Tiên sinh, em cũng chỉ là người bình thường, em cũng muốn vào ngày hôm nay làm chuyện có ý nghĩa."
"Em không thích Ngưu Lang Chức