Hương thơm bay bổng, sáng tối mờ mịt, hai mắt mơ hồ mông lung lại bộc phát ra tia sáng sắc bén chói mắt.
Lửa giận quyện vào nhau mà bùng cháy, vừa lóa mắt vừa nóng bỏng, chỉ cần không cẩn thận sẽ thiêu đốt người thành tro tàn.
Khoảng cách chỉ trong gang tấc khiến ngay cả hơi thở cũng dường như được quyện vào nhau, u hương dường như cũng mang theo độ ấm của đối phương.
Nụ hôn hạ xuống quá mức đột ngột khiến người không kịp đề phòng, cho dù Úc Chỉ phản ứng nhanh cũng chỉ kịp khó khăn nghiêng đầu......!
Cánh môi mềm mại ấm áp rơi xuống trên sườn mặt, sát vào khóe môi, mùi hương cay nồng kích thích như thấm vào cơ thể Úc Chỉ.
Khoảng cách trong gang tấc thoáng chốc không tồn tại, da thịt lạnh băng bị nhiệt độ ấm áp xâm nhập dần nóng lên, đến cả thân thể cũng trở nên nóng như thiêu đốt.
"Đứng dậy." Úc Chỉ nhíu mày, giọng nói hơi trầm xuống.
Nhìn bộ dáng tực giận của hắn, Kỷ Tinh Vũ lại mỉm cười.
Anh phát hiện, so với một Úc Chỉ luôn bình tĩnh không gợn sóng, anh càng thích thấy người này biểu lộ những cảm xúc khác nhau, cho dù đó có là sự phẫn nộ.
"Cậu tức cái gì?" Kỷ Tinh Vũ không đứng dậy, ngược lại thân thể còn ép lại sát hơn, khiến cho khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai lớp vải, à không, chỉ còn một lớp, áo choàng tắm của Kỷ Tinh Vũ lỏng lẻo có cũng như không, trước ngực không có gì che đậy kề sát vào quần áo của đối phương.
"Tôi hỏi, cậu tức cái gì?" Kỷ Tinh Vũ ghé sát vào tai hắn, hơi thở phả vào tai Úc Chỉ, mang theo chút quyến rũ kéo người trầm luân.
Ánh mắt Úc Chỉ lướt qua, hắn mím môi không nói gì.
"Cậu muốn diễn tập mà? Cảnh diễn hôm nay rõ ràng còn phải thân mật hơn bây giờ, cậu cũng không ngại, giả bộ chính nhân quân tử thờ ơ lắm cơ mà, sao bây giờ lại tức?"
Kỷ Tinh Vũ nhàn nhạt nói: "Diễn là diễn, còn thân thể thì sao?"
Dứt lời, ánh mắt Kỷ Tinh Vũ từ từ di chuyển xuống dưới, cảm nhận được nơi nào đó có biến hóa, anh không khỏi mỉm cười, cười đến vui vẻ rạng rỡ, giống như đứa trẻ được thỏa mãn mong muốn, như thể người vừa rồi kìm nén lửa giận không phải là anh.
"Đã có cảm giác sao cứ phải bình tĩnh như vậy? Tôi còn tưởng cậu...!bất lực cơ đấy."
"Hóa ra là không phải."
Úc Chỉ không nhịn được nữa, cảm thấy người này thật sự thiếu đánh, dùng một tay đẩy người ra.
Hắn ngồi dậy, tránh xa Kỷ Tinh Vũ, tiện tay sửa sang lại quần áo vì chuyện vừa rồi mà xộc xệch.
Hắn mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm nhìn về Kỷ Tinh Vũ mang theo kiềm chế, gần như có thể tưởng tượng ra tâm trạng cáu kỉnh bực bội của hắn lúc này.
Nhưng càng thấy hắn như vậy Kỷ Tinh Vũ lại càng vui vẻ, giống như con mèo làm chuyện xấu để hấp dẫn con sen, hắn càng tức anh lại càng thấy hài lòng.
Sửa sang lại bản thân, trở về với dáng vẻ thong dong bình tĩnh bất động như núi, Úc Chỉ ngồi bắt chéo chân.
"Rất nhiều lúc thay đổi về mặt sinh lý không phải là chuyện mà tâm lý có thể kiểm soát, giống như việc rõ ràng trong lòng thầy Kỷ có bạch nguyệt quang, lại không nhịn được mà làm trò vừa rồi với tôi vậy."
Kỷ Tinh Vũ cười không nổi nữa.
Anh nhìn chằm chằm Úc Chỉ, muốn nhìn ra thứ gì đó trên mặt hắn, nhưng nhìn một hồi cũng không ra được cái gì.
Giống như là vừa rồi không xảy ra chuyện gì, giống như là không có gì quan trọng, cho dù hắn bị chọc giận cũng không đáng để hắn quan tâm.
Kỷ Tinh Vũ đột nhiên cảm thấy vô lực trong lòng, đối mặt với người này, hình như anh không có lựa chọn nào khác ngoài nhận lấy thất bại.
"Úc Chỉ, trên đời này có người hay thứ gì mà cậu để trong lòng không?" Anh không nhịn được mà hỏi.
Động tác nhẹ nhàng vuốt phẳng quần áo của Úc Chỉ hơi dừng lại, sau đó không dấu vết mà thu tay, mặt mày bình thản nhìn Kỷ Tinh Vũ.
"Kỷ Tinh Vũ, biết rồi thì anh định làm gì?"
Từ khi hắn đến thế giới này, hình như người này đã suy sụp, khác hẳn với cốt truyện mà hắn biết.
Không chỉ có thái độ khác hẳn với thế thân, chấp niệm với bạch nguyệt quang lại càng cố chấp khó quên, thế nên đối xử với thế thân là hắn lại càng hẹp hòi hơn.
Úc Chỉ không cảm thấy và cũng không tin là Kỷ Tinh Vũ thích hắn, dò hỏi so đo thực ra chỉ vì trong lòng người này, hắn là thế thân cho vị bạch nguyệt quang kia.
Dù sao bọn họ cũng không quen biết, mà từ khi quen nhau đến giờ, Kỷ Tinh Vũ không hề hiểu hắn, cũng không hề cố gắng tìm hiểu về hắn, thế nên sẽ càng không thay đổi thái độ đối với hắn vì bất cứ lý do nào.
Từ đầu đến cuối, trong mắt người này hắn chỉ là một thế thân.
Một khi đã như vậy, thì chấp niệm của Kỷ Tinh Vũ đối với hắn là từ đâu mà ra? Tự nhiên là đến từ cái vị bạch nguyệt quang ngày ngày mong nhớ lại cầu mà không được kia.
"Anh muốn chứng minh cái gì? Sức quyến rũ của anh? Hay là sức hấp dẫn của anh đối với tôi?"
Úc Chỉ nhìn anh, không chớp mắt nói: "Nếu anh muốn vậy thì tôi cũng nói thẳng, anh không cần phải trăm phương nghìn kế chứng minh nữa.
Tôi thừa nhận, anh rất có mị lực, cũng đủ hấp dẫn tôi, nhưng thế thì sao?"
"Tôi sẽ không thích một người trong lòng có bạch nguyệt quang lại còn coi tôi là thế thân, mà anh nhìn tôi lại không nghĩ đến tôi, anh có thể thật sự buông bỏ được bạch nguyệt quang sao?"
Bạch nguyệt quang liên tiếp bị nhắc mấy lần, Kỷ Tinh Vũ ở bên cạnh đã nổi cơn cáu kỉnh, anh siết chặt tay rất muốn bịt miệng người này lại, nhưng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng mới miễn cưỡng kiềm chế được.
Anh hít sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn tức giận cười: "Cậu đừng quên, tôi có khả năng khiến cậu cả đời không thể nào đứng được trong giới này, cứ tiếp tục chọc giận tôi, cậu không sợ sao? Úc Chỉ, rốt cuộc là ai cho cậu lá gan đó!"
"Đương nhiên là bạch nguyệt quang của anh rồi." Úc Chỉ thuận miệng đáp.
Kỷ Tinh Vũ không thể nhịn được nữa: "Đã bảo là đừng có nhắc đến hắn!"
Úc Chỉ cười khẽ: "Vì sao lại không được nhắc? Thầy Kỷ, vì đó là sự thật nên đừng trốn tránh, vô ích thôi, trừ khi một ngày nào đó trong mắt anh tôi không còn chút liên quan nào đến bạch nguyệt quang kia, nếu không thì coi như tôi có không nhắc đến cũng không thay đổi được sự thật đâu."
Kỷ Tinh Vũ muốn nói cậu sai rồi, tôi không phải vậy, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể nói ra.
Úc Chỉ cầm lấy kịch bản: "Nếu hôm nay thầy Kỷ không có tâm tình diễn tập thì nghỉ ngơi đi, mai tôi lại đến."
Trước khi đi hắn lại nói: "Chỉ là hy vọng thầy Kỷ có thể công tư phân minh, đừng để cảm xúc chi phối khiến mọi người chậm trễ."
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại, Kỷ Tinh Vũ nhịn rồi nhịn, cuối cùng cầm cốc nước ném mạnh về phía cửa.
Xoảng!
Nước trong cốc đổ ra, cốc cũng bị vỡ tan tành, thủy tinh rơi đầy đất.
(Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)
Hai ngày sau, phân cảnh này được quay lại.
Trong căn phòng u ám, Dịch An tắt quang não, chuẩn bị tiến vào thời gian ngủ hàng ngày.
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, hắn mở camera giám sát thì thấy người yêu của mình.
Người yêu = trách nhiệm = gánh nặng = vô dụng.
Mặc dù không thích những gánh nặng vô dụng, hắn lại không có lý do gì để từ chối, thế là mở cửa cho người vào.
Thấy hắn mặc đồ ngủ, người yêu ngạc nhiên hỏi: "Anh đi ngủ sớm vậy sao?"
Dịch An cứng nhắc nói: "Từ chín giờ tối đến năm giờ sáng là thời gian ngủ tốt nhất của tôi."
Người yêu vừa đi công tác về, không ngờ lại gặp một Dịch An như vậy, nghĩ là hắn cố ý nên không khỏi bật cười: "Anh đang bắt chước người máy đấy à?"
Dịch An để anh vào, theo ký ức dẫn người yêu về phòng ngủ, ngay khi hắn đang chuẩn bị đi ngủ thì người yêu lại ôm lấy hắn từ phía sau, giọng nói ái muội vang lên bên tai: "Dịch ca, em nhớ anh nhiều lắm......"
Nụ hôn rơi xuống sườn mặt, lại lướt đến bên tai, rồi xuống cổ......!
Căn phòng yên tĩnh, khiêu khích làm càn, bầu không khí ái muội ngày càng nồng, thế nhưng người yêu lại không nhìn thấy được ánh mắt không hề dao dộng của Dịch An.
Trong mắt dường như có một tia ngưng đọng, nhưng lại không phải là do dự, mà hắn đang tính toán.
Ngay cả chuyện thân mật với người yêu cũng bị hắn đưa vào chương trình tính toán xem có ích lợi gì không, khi nhận được kết quả là vô dụng, số liệu lại lộn xộn chỉ trong giây lát, Dịch An không hề động đậy.
Người yêu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn: "Dịch ca?"
Thấy Dịch An không đáp lại thì quan tâm hỏi: "Dịch ca, anh mệt à? Có phải làm việc vất vả quá không?" Anh duỗi tay muốn sờ trán Dịch An, lại bị hắn nắm lấy.
Dịch An cau mày, không vui trước sự ồn ào và mạo phạm của anh.
Não bộ lại tính toán lần nữa, phát hiện rằng giữa làm và không làm thì cái sau sẽ mang lại nhiều phiền toái hơn, thế nên hắn cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp ôm người yêu đặt ở trên giường.
Lớp màn trong suốt buông xuống, che đi khung cảnh dây dưa triền miên, chỉ có hai khuôn mặt như ẩn như hiện, một mơ màng một tỉnh táo.
"Cắt!"
Đạo diễn Trương kích động hô lên, khuôn mặt đỏ bừng vì căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh cực kỳ có mỹ cảm trên màn hình.
Sau khi cắt, Úc Chỉ và Kỷ Tinh Vũ cũng không nhanh chóng đứng dậy.
Ngược lại là nhìn đối phương một hồi mới chậm rãi đứng lên, sửa sang lại quần áo đầu tóc rối loạn trên người, chỉ là không hẹn mà cùng nhau ở lại trên giường, dù sao có chăn chiếu che đậy, một chút biến hóa cũng sẽ không bị nhìn ra, cũng dễ dàng giải quyết hơn.
Vài phút sau, hai người thản nhiên như không mà rời giường, đi đến sau lưng đạo diễn Trương nhìn đoạn phim vừa quay.
Hai người trên màn hình một thâm ái, một bình tĩnh, một cực dục, một thanh tỉnh, tương phản mãnh liệt khiến người ta khó mà dời mắt.
Ngay cả đạo diễn Trương nhìn cảnh này còn tự luyến, lải nhà lải nhải: "Thế mà tôi lại quay ra được cảnh đẹp như vậy, các cậu sao lại giỏi thế nhở, à nhưng mà tôi vẫn lợi hại hơn, ánh mắt tinh tường thế này cơ mà, cho các cậu có cơ hội được diễn cảnh như vậy......."
Ông nên hưng phấn nên tự hào, bởi vì mỗi khung hình trong cảnh này mà thả ra ngoài đều có thể khiến fan gào thét tranh đoạt, đăng lên làm hình nền kiểu gì cũng nổi bạo, các fan liếm đến hỏng cả điện thoại cũng có thể.
Kỷ Tinh Vũ chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi, anh không thích bộ dáng thờ ơ của Úc Chỉ trên màn hình.
Vài ngày sau, Kỷ Tinh Vũ đã quay xong phần của mình nên rời đoàn phim, còn Úc Chỉ vẫn phải ở