Ngày hôm nay, hắn lại tiếp tục đuổi cô ra ngoài.
Đang ở trong cơn mộng mị, bỗng giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên đánh thức cô dậy.
Cô dường như đã mặc định nó thành một thói quen, bởi vậy vừa nghe hắn gọi tên cô liền từ từ đứng dậy, tác phong bình thản, khuôn mặt dửng dưng bước thong dong ra khỏi lớp.
Cả lớp thì đang yên lặng làm bài.
Đối lập hoàn toàn với bộ dạng của cô, hắn bên trong tràn đầy nộ khí, nhìn bóng dáng cô đi khỏi, hắn nhíu mày và thở dài bực dọc.
Hà Vy đứng ngoài cửa lớp một mình, cả hành lang dài lớp học mà chỉ có mình cô.
Cô cũng chẳng bận tâm đến điều đó, hai tay cô khoanh lại, một chân chống ra sau, cả người đều tựa vào tường.
Cô nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài sân, bỗng nhớ lại những ngày đầu mà cô gặp hắn.
*****
Năm đó, cô mới thi vào lớp mười.
Trong trường lúc ấy đâu đâu cũng bàn tán về một vị thầy giáo mới được chuyển về trường dạy học tên là Phong gì đó mà cô không nhớ rõ.
Những câu chuyện được tô vẽ về người thầy giáo này vô cùng thú vị.
Nào là đó là một thầy giáo rất trẻ, sinh viên xuất sắc của đại học sư phạm Hà Nội, rồi điều mà mọi người quan tâm nhất ở đây đó là người thầy này vô cùng đẹp trai, ngoại hình thì xuất sắc, thầy giáo trẻ ưu tú.
Cuối cùng vẫn phải kể đến, đó là thân phận cháu trai phó hiệu trưởng trường của hắn.
Một câu chuyện hoàn hảo như vậy đã không ngừng vẽ ra cho các nữ sinh trong trường cả bầu trời mộng mơ.
Đâu chỉ là học sinh thôi, đến cả những giáo viên nữ trẻ trung trong trường cũng có cái suy nghĩ đó.
Còn nhớ lúc ấy, hầu hết những câu chuyện tám của đám con gái mười phần thì có đến tám phần là nói về vị thầy giáo trẻ này.
Nhưng cô lại nghe được một điều nữa mà họ truyền tai nhau, rằng vị thầy giáo này con người vô cùng nghiêm khắc.
Hắn ta tuy rằng không hề có thái độ lạnh nhạt hay mang bộ dạng sát khí với mọi người, nhưng lại không có mấy người học sinh nào dám đến gần bắt chuyện, hoặc là có, nhưng sẽ chẳng có cơ hội nói chuyện lần hai.
Nghe kể hắn đang dạy các anh chị khối trên, đa phần đều có người khuyên nhủ rằng: "Thôi đừng để vẻ bề ngoài của thầy lừa gạt!"
Các em lớp mười chưa được nếm thử nên vẫn còn ôm mộng, còn các anh chị khối trên, hắn dạy lớp nào là lớp đấy đi vào quy củ, ai nấy cũng đều kính nể và tôn trọng hắn.
Nhưng cũng phải nói, hắn thực sự là giáo viên trẻ xuất sắc nhất của trường từ trước đến nay.
Trần Hà Vy cô từ trước đến giờ vốn không có khái niệm đi quan tâm đến chuyện trên trời dưới đất ở trong trường, bởi vậy những câu chuyện thế này cô cũng chỉ để nghe qua tai này rồi đi ra từ tai bên kia mà thôi.
Đã có nhiều lần Diệu Phương - đứa bạn thân của cô chỉ cho cô nhìn thấy người thầy giáo đó, cô nhìn thoáng qua hắn, cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, dù sao cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Cứ như vậy cho đến năm cô lên lớp mười một.
Lúc đó lớp cô bỗng có một tin tức động trời, đối với cả lớp thì chắc nó vô cùng động trời, nhưng với cô thì lại cảm thấy rất đỗi bình thường, trên mức bình thường là đằng khác.
Rằng thầy Phong kia sẽ là chủ nhiệm chính thức của lớp, còn được phân phó dạy toán cho lớp.
Lớp cô năm đấy đúng là náo loạn lên vì hắn.
Nhìn đám con gái trong lớp vui sướng tung hô hắn không ngừng như thế, cô đã bày ra một ánh mắt coi thường cực độ, vô cùng vô cùng cảm thấy thái quá.
Kể cả con nhỏ Diệu Phương bạn cô cũng thế, ngày nào cũng thầy Phong thầy Phong khiến cho cô phải phát điên lên.
Nhưng điều mà cô không ngờ tới nhất là, cô lại bị chính mình vả mình một cái đau đến thế.
Cô vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy.
Khi cô đang trêu chọc thằng bạn trong lớp, cô cầm quyển vở của nó chạy quanh lớp, nó thì đuổi ở phía sau để lấy lại.
Rồi khi mà cô chạy về phía cửa lớp để chạy ra ngoài, lúc này cô lại đâm sầm vào một người.
Hai cánh tay của người đó giữ lấy lưng cô để cô khỏi bị ngã ra sau.
Cô ngước mắt lên nhìn, hắn cũng cúi xuống nhìn cô.
Khoảnh khắc ấy cô tưởng như thời gian đã bị ngưng đọng lại.
Hắn cao lớn che hết cả ánh nắng ngoài kia, đôi mắt hắn sâu thẳm gói gọn bóng dáng cô trong đó.
Thời khắc ấy, Hà Vy biết, cô đã bị dao động rồi.
Cho đến khi cô đã trở về chỗ của mình, trái tim cô không hiểu sao vẫn đập nhanh bất thường.
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, cả lớp đều đã ngồi xuống rồi mà cô vẫn đứng thất thần.
Cô cảm thấy xấu hổ liền tự mắng bản thân một tiếng, lần đầu tiên Hà Vy cô lại không có tiền đồ đến như vậy.
Từ trước tới giờ, Hà Vy ghét nhất vẫn là toán học.
Hồi còn học cấp hai cô đã cảm thấy toán khó rồi, giờ lên cấp ba cô lại còn thấy toán khó gấp bội.
Cô nghĩ, toán thì chỉ cần biết cộng trừ nhân chia là đủ.
Bởi vậy lên cấp ba, cô rất hay trốn tiết, càng là đến tiết toán cô càng trốn nhiều, những thứ còn lại ở trong lớp đã có nhóm bạn của cô đối phó.
Trong lớp không có ai dám động chạm gì ngay trước mặt cô nên cũng chẳng có ai đi mách lẻo.
Mang danh là học sinh lớp chọn A, nhưng cô thì lại không bao giờ chỉn chu học gì cả, thường bỏ tiết, bài về nhà thì mượn lại chép, đã thế lúc nào cũng có tên trong danh sách đi học muộn, nghỉ học không lý do.
Tất cả giáo viên cũng đã quen mặt mà bỏ bê cô rồi, ba mẹ cô đã đầu tư và quyên góp cho trường không ít, thế nên họ cũng chẳng thể làm gì quá đáng với cô.
Vậy mà kể từ khi có hắn đến dạy, cô