Hà Nội.
Nơi mà mang đến cho người ta cảm giác buồn thương, lưu luyến.
Những kẻ thích lang thang ở Hà Nội thường sẽ cảm thấy bản thân thật là nhỏ bé trước phố phường đông đúc và những tòa nhà chọc trời.
Vậy điều gì làm cho bầu trời Hà Nội luôn khiến cho con người ta trở nên nhỏ bé như vậy?
Hay là vì lòng người vốn đã cô liêu, đơn độc muốn bắt một chuyến xe đi lòng vòng mà lại chẳng biết đích đến là đâu.
Phải chăng ai ở đây ít nhất cũng sẽ có một ngày có một tâm trạng như vậy!?
Mà Hà Vy, chính cô cũng đã từng có được một trải nghiệm giống như vậy, một người xa lạ vốn không hề thuộc về thành phố này.
Mùa hè năm đó, cô đã được anh Lâm đưa tới Hà Nội chơi vài ngày.
Khi ấy, cô đã dành cả một ngày chỉ để đi lang thang qua các con hẻm, phố phường náo nhiệt của lòng Hà Nội.
Phố xá đông người, những tiếng ồn thì tưởng chừng sẽ không bao giờ dứt.
Còn cô, thì lại không biết mình sẽ phải đi đâu tiếp theo.
Cứ như vậy, từ lúc bầu trời còn sáng trong cho đến khi chuyển thành một màu trầm tối, lại thêm một thế giới khác được bắt đầu.
Thế nhưng lòng cô, thì không khỏi dâng lên cảm giác lạc lõng chơi vơi.
Hóa ra bản thân mình phải thu lại bé nhỏ để mà hòa mình vào sự thay đổi chóng vánh của nơi đây.
Hà Nội của những ngày thường vốn là một nơi xa hoa tọa lạc, không thiếu những công việc, tầng lớp và địa điểm vui chơi nhộn nhịp.
Ấy vậy mà sâu trong tâm khảm, Hà Nội lại nuôi dưỡng vô số những tâm hồn cô đơn, lẻ bóng.
Trưng chứa những gì còn sót lại của ký ức, của tuổi trẻ hoặc những sa ngã âm u.
Mà Hà Vy, rời xa nơi này rồi cũng không khỏi lưu luyến và nhớ nhung.
Nhớ đến cảm giác bên ngoài thì nhộn nhịp nhưng trong lòng lại lặng tâm.
Chính điều đó đã thôi thúc cô muốn quay lại mảnh đất này một lần nữa.
Mà lần trở lại này, với hắn, cô không biết liệu mình có còn cảm thấy cô đơn nữa hay không.
Hai người bước xuống xe, phía trước chính là khu phố cổ của Hà Nội.
Nơi đây vẫn phảng phất sự cổ kính và yên bình xưa cũ như thế.
Hà Vy và Hoàng Phong cùng nhau dạo bước trên con đường phố cổ sầm uất.
Hai bên nhà dân đặc trưng với lối kiến trúc cổ điển, đều là dạng nhà ống nhỏ nhắn, mái ngói nâu đỏ nghiêng, và một màu vàng nhạt bị phai mờ đi theo năm tháng.
Một vài bạn sinh viên đi ngang qua không khỏi quay đầu lại vài giây nhìn hai người, họ khẽ thì thầm với nhau điều gì đó.
Chắc hẳn, cũng có người không cưỡng lại được vẻ đẹp vô thực của Hoàng Phong mà ngắm nhìn lâu thêm một chút.
Hà Vy cũng đã để ý được điều đó, cô hai tay khoanh trước ngực, bước đi dửng dưng, miệng nói:
"Thầy có vẻ đi đến đâu cũng thu hút được ong hoa bướm mật nhỉ!"
Hoàng Phong nghe ra giọng điệu cười cợt của cô thì khẽ bật cười, hắn tự than:
"Thì chẳng phải em cứ muốn đến một nơi đông người như thế này sao!? Giờ thành ra lại bị em không thích rồi."
"Chẳng liên quan gì đến em!" Cô ngoài mặt buông lời không quan tâm, nhưng trong lòng cũng bắt đầu có chút khó chịu của ghen rồi.
Hoàng Phong chỉ cười khẽ, cũng không đôi co với cô nữa.
Hai người đi thêm lên một đoạn nữa phía trước là những nhà nghề làm gốm.
Hoàng Phong nhìn sang Hà Vy suy nghĩ cái gì đó, sau đó hắn dừng lại nói với cô:
"Để tôi đưa em đi đến nơi này."
"Nơi nào vậy?"
Hắn không trả lời cô, chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay nắm lấy cổ tay cô kéo đi.
"Đi theo tôi!"
Hà Vy chưa kịp có phản ứng liền bước đi theo hắn, cô liếc nhìn bàn tay thô ráp của hắn nắm chặt cổ tay mình, cảm giác giống như đây chỉ là một giấc mơ không hề có thực.
Ánh nắng xuyên qua những chiếc đèn lồng ở trên đầu ganh nhau chiếu vào đôi nam nữ đang kéo nhau trên phố.
Tiếng chim hót và tiếng đing đing của xe đạp cùng hòa quyện vào nhau tạo âm thanh cho một khung cảnh bình dị.
Hai người dừng lại ở một ngôi nhà bày bán rất nhiều gốm sứ.
Ngồi ngoài hiên có một ông lão tóc bạc râu dài đang cúi đầu đọc báo.
Hoàng Phong đến gần hỏi ông cụ:
"Con chào ông! Ông cho con hỏi cô Hà Thương có ở đây không ông?"
Ông cụ ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt nheo nheo lại để nhìn cho rõ hơn.
Hà Vy đứng sau Hoàng Phong nhìn ông cụ chép chép miệng lộ ra hàm răng chỉ còn lưa thưa mấy cái màu đen.
Ông cụ không nói câu gì cả, mắt mở ti hí chậm chạp nhấc cánh tay chỉ chỉ vào bên trong nhà.
Hoàng Phong hiểu ý ông liền mỉm cười cảm ơn: "Vâng con cảm ơn ông!"
Rồi hắn quay lại nói với cô: "Mình vào thôi!"
Cả hai cùng đi vào bên trong, Hà Vy không khỏi liếc nhìn ông cụ kia thêm một cái nữa.
Đi sâu vào không gian nhỏ hẹp ở bên trong, hai người dừng lại ở một gian nhà rộng rãi và thoáng đãng.
Xung quanh có rất nhiều chiếc bình gốm bát gốm vẫn còn mang màu đất.
Lúc này, từ bên cánh cửa phía đối diện hai người đang đứng có một người phụ nữ đang đeo tạp dề, tay ôm một chiếc bình gốm bước vào.
Hoàng Phong lên tiếng gọi: "Cô Thương!"
Người phụ nữ lúc này mới nhìn qua đây, thấy rõ được đối phương thì mới cất giọng kinh ngạc: "Ôi Hoàng Phong! Phải cháu không!?"
"Là cháu đây cô." Hắn mỉm cười rất tươi.
Người phụ nữ tên Hà Thương đó đi nhanh đến chỗ hai người, hai tay nắm lấy cánh tay Hoàng Phong nhìn hắn từ trên xuống.
"Không ngờ cháu lại phong độ như thế này rồi, đúng là làm thầy giáo có khác! Dì cháu nói quả là không sai chút nào!"
"Dì cháu dạo này có đến đây chơi với cô không?"
"Ai dà, bà ấy đến đây cũng thất thường lắm, có hôm ghé qua chỉ để mượn của cô mấy cái bát sứ, đến giờ cũng đã thấy quay lại trả đâu.
Thôi không nhắc đến bà già xấu tính ấy nữa, nói về chuyện của cháu đi.
Lâu lắm rồi cháu không có đến đây!"
Hoàng Phong mỉm cười trả lời: "Từ lúc tới Hải Dương dạy học cháu đúng là bận nhiều việc thật, hôm nay có dịp đặc biệt cháu mới tới đây thăm cô được."
"Dịp đặc biệt sao? Rốt cuộc dịp đặc biệt gì mà cháu nhớ tới cô được vậy?" Hà Thương vui đùa hỏi hắn.
Hoàng Phong hơi lui người ra, lúc này mới để lộ Hà Vy bị che lấp ở phía sau.
"Có một cô gái trẻ muốn cháu đưa đến phố cổ Hà Nội chơi."
Lúc này Hà Thương mới phát hiện thấy Hà Vy liền thêm phen nữa kinh ngạc: "Ôi, cô bé nào đây? Bạn gái cháu phải không!?"
Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi Hoàng Phong giải thích: "Không cô, đây là học sinh của cháu."
"Dạ cháu chào cô!" Hà Vy lễ phép chào.
Hà Thương cũng rất nhiệt tình cười nói: "Ừ chào cháu gái nhé! Cháu tên gì vậy? Nhà có gần đây không?"
"Dạ cháu tên Hà Vy, nhà của cháu ở Hải Dương." Hà Vy lễ phép đáp lại.
Hà Thương trong lòng cảm thấy có chút ngạc nhiên, quan sát Hà Vy một chút.
"Ồ, thì ra là cháu ở Hải Dương! Vậy là hai đứa không ngại đường xá xa xôi đến tận đây rồi.
Lần đầu tiên cô thấy Hoàng Phong nó dẫn một đứa con gái đến đây đấy!"
Hà Vy nghe vậy thì chợt có chút ngại liếc mắt nhìn Hoàng Phong.
Hoàng Phong cũng không biết nói sao đành chữa cháy một câu: "Cô, bọn cháu chỉ là có một chút tình cờ mà thôi, hơn nữa cháu cũng đã có ý định về Hà Nội sẽ tới thăm cô và dì."
Hà Thương không khỏi cười cười: "Được rồi, vậy hai đứa có muốn vào trong thử nặn đất làm gốm không?"
"Dạ vâng, cháu cũng đang định cho Hà Vy tới đây tìm hiểu thử về gốm Bát Tràng ạ!"
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gọi cô Hà Thương, Hà Thương bảo với hai người: "Con dẫn Hà Vy đi tham quan trước nhé, giờ cô ra ngoài xem ai đến."
"Dạ vâng!"
Nhìn Hà Thương rời đi khỏi, Hoàng Phong lại cầm lấy tay Hà Vy: "Đi qua đây! Em chắc chắn sẽ thích!" Nói rồi hắn dẫn cô đến phía bên kia, nơi chứa những bộ đồ nghề làm gốm trông rất hay ho.
Hà Vy cũng có chút mong đợi.
Hoàng Phong chọn lấy một ít đất tốt ở trong đống đất mà Hà Thương đã chuẩn bị sẵn, hắn tưới lên một ít nước rồi nhào nặn cho đất vừa mịn vừa dẻo.
Còn Hà Vy thì đứng đó chăm chú nhìn từng động tác của hắn.
"Thầy có vẻ thành thạo việc này nhỉ!"
"Hồi trước dì của tôi rất hay dẫn tôi đến đây chơi, mà mỗi lần đến tôi đều tự tay làm một món đồ gì đó.
Bây giờ, tôi có thể xem là một thợ làm gốm chuyên nghiệp đấy." Hoàng Phong vừa làm vừa trả lời cô.
Hà Vy ngắm nhìn nét mặt dịu dàng của hắn, cảm giác khi biết thêm một chút về cuộc sống của hắn cũng thật hạnh phúc.
Không lâu sau đất được luyện xong, hắn đặt hai miếng đất lên hai chiếc bàn xoay gần đó.
Hắn bảo Hà Vy ngồi xuống và nói: "Giờ em làm thử đi, có thể làm thành bất cứ thứ gì em muốn."
Hà Vy ngồi xuống ghế, nghe hắn nói vậy cô vội bảo: "Nhưng em chưa bao giờ làm cái này."
"Để tôi dạy em."
Nói xong hắn liền ngồi xuống cùng cô, chỉ bảo cho cô:
"Em đặt chân lên đây rồi đạp liên tục, sau đó thì dùng hai tay giữ vững đất rồi nặn thành hình dáng gì cũng được."
Hà Vy làm theo lời hắn, đặt chân lên chiếc bàn đạp dưới chân rồi đạp một cái.
Chiếc bàn xoay liền xoay không ngừng.
Cô bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Sau đó cô chạm hai tay vào miếng đất sét, để cho nó xoay vòng tròn quanh lòng bàn tay mình.
Cảm giác có chút buồn buồn trong lòng tay.
Nhưng mà cũng rất tuyệt.
Hà Vy sau đó giữ mạnh tay hơn, miếng đất sét bắt đầu đổi hình dáng.
Nhưng mà cô lại chỉ giữ tay nguyên ở một chỗ, thế là miếng đất liền bị gãy trên đầu, chẳng ra hình thù gì cả.
Hoàng Phong ngồi nhìn cô làm nãy giờ thấy vậy thì khẽ cười.
Rồi hắn liền dịch người tới sát phía sau cô, miệng nói:
"Nào, để tôi giúp!"
Hắn cầm lấy hai bàn tay cô, nắm lấy và giúp cô nặn hình dáng.
Cơ thể hắn sau lưng dường như bao phủ hoàn toàn lấy dáng người nhỏ bé của cô.
Khuôn mặt hắn ở ngay phía sau, dường như còn khẽ chạm vào tai cô.
Hơi thở nam tính ấy, khiến toàn thân cô run lên nhộn nhạo.
Hà Vy không có phản ứng gì nữa rồi.
Tim cô đập nhanh thế có khi nào sẽ mất phương hướng rồi chạy thẳng ra ngoài không? Đến cả hai cánh tai cô cũng đã không chịu nghe lời mà đỏ bừng lên.
Đôi bàn tay Hoàng Phong có thể nói là to gần gấp đôi tay cô, mà lòng bàn tay có chút thô ráp nhưng vô cùng ấm áp, những đường gân gợi cảm nổi lên trên mu bàn tay.
Trái ngược hoàn toàn với đôi tay của cô, mịn màng, nhỏ bé và trắng nõn.
Hoàng Phong cũng khẽ nở một nụ cười, hắn có thể ngửi thấy được hương thơm trong trẻo mà lại vô cùng mê người của cô.
Hà Thương quay trở lại phòng gốm, cô đứng ở đó nhìn hai người kia đang ở cạnh nhau, hai đứa này, quả thật có gì đó rất là xứng đôi.
Hà Thương không khỏi nở một nụ cười ấm áp.
Không bao lâu, Hà Vy cuối cùng cũng đã có thể hoàn thành được tác phẩm của mình.
Tuy chỉ là một chiếc bình gốm nhỏ xíu bằng lòng bàn tay, nhưng trông nó lại vô cùng dễ thương.
Hà Vy đã cảm thấy rất mãn nguyện với thành quả của mình.
Chiếc bình gốm của Hoàng Phong thì to hơn của cô một chút, kiểu dáng thì phải công nhận là giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Hắn nhìn tâm trạng vui vẻ của Hà Vy thì cũng không khỏi cảm thấy hạnh phúc lây.
Hắn hỏi cô: "Đói chưa? Tôi đưa em đi ăn chút gì đó.
Còn hai chiếc bình này đợi cô Thương nung xong thì chúng ta quay lại lấy."
Bụng Hà Vy cũng đã reo lên từ ban nãy, cô liền gật đầu: "Ưm, em cũng đói rồi."
Sau đó Hoàng Phong đưa hai cái bình cho Hà Thương nhờ nung hộ.
Rồi hắn dẫn Hà Vy ra ngoài ăn.
Tới Hà Nội thì không thể nào không ăn thử món phở đặc sản ở đây rồi.
Vậy nên Hà Vy liền đề nghị với hắn đi ăn món phở bò.
Hai người đi thêm một đoạn thì dừng chân tại một quán phở trông đầy nét giản dị và gần gũi.
Hôm nay quán cũng khá đông, cũng may vẫn còn chừa lại