Sáng ngày hôm sau, Hoàng Phong thông báo cho cả lớp biết kết quả cuộc thi vẽ tranh của trường.
Vân Anh thì được giải ba, còn bức tranh của Hà Vy do không đúng chủ đề nên không có giải.
Điều này đã khiến cho Diệu Phương tức giận phản đối, cô cho rằng cần tìm ra kẻ lén sửa đổi tranh của Hà Vy để lấy lại công bằng cho cô.
Hoàng Phong cũng không đành lòng để cho Hà Vy phải chịu lấy bất công này, nhưng chuyện có liên quan đến bạn học cùng lớp, hắn thực sự không muốn để học sinh của mình có xích mích với nhau thêm nữa.
Vân Anh cũng đã biết cái sai của bản thân rồi.
Cô bé vốn là một học sinh chăm chỉ, hiền lành, nếu sự việc này vỡ lỡ ra thì có thể cô ấy sẽ không được sống cuộc sống bình thường như trước nữa.
Vậy nên, hắn nghĩ nên để cho qua chuyện này.
Còn Hà Vy, hắn sẽ cố gắng bù đắp những tổn thương tinh thần cho cô ấy nhiều hơn.
Vậy nên hắn đã nói với cả lớp: "Thật ra thầy cũng rất muốn lấy lại công bằng cho Hà Vy, nhưng mọi người đều không tìm thấy chứng cứ nào để chứng minh việc này hết.
Cho nên, mọi người cũng khó để lựa chọn bài thi của em ấy."
Dù nghe vậy nhưng Diệu Phương vẫn nhất quyết đấu tranh đòi công lý cho bằng được.
Chuyện của Hà Vy thực sự là cô cảm thấy rất phẫn nộ thay cho cô ấy.
Nhưng rồi cuối cùng, người lên tiếng ngăn cản lại Diệu Phương lại chính là Hà Vy.
Cô đã nói với Hoàng Phong là không cần điều tra thêm nữa, cô chấp nhận với kết quả này.
Hà Vy nghĩ rằng, chính nhờ xảy ra chuyện như vậy nên dường như khoảng cách giữa cô và hắn lại được rút ngắn thêm chút nữa.
Cuộc nói chuyện của hắn đêm qua cũng phần nào khiến cho cô nguôi đi cơn giận.
Lại nghĩ đến nồi lẩu ba ba hắn hứa sẽ mời, Hà Vy lên tiếng nhắc nhở:
"Thế thầy có định nói gì về chuyện ăn uống không?"
Hoàng Phong biết cô đang nói đến vấn đề gì, hắn bất đắc dĩ bật cười khiến cả lớp cũng không hiểu.
Hắn khụ một cái rồi mới thông báo với lớp:
"Tối nay học về, tôi muốn mời cả lớp đi ăn một bữa hoành tráng để cảm ơn Hà Vy và Vân Anh đã bỏ ra công sức để cống hiến cho lớp.
Dù sao là thầy giáo chủ nhiệm, tôi cũng chưa mời học sinh của mình được một bữa nào."
Mọi người nghe vậy thì không khỏi tung hô vui sướng, có người còn hào hứng bày ý ăn cái này cái kia, cả lớp bàn nhau sôi nổi.
Hoàng Phong không khỏi cười nói: "Được rồi các em, chuyện ăn gì ở đâu thầy đã có chủ sách rồi, tuyệt đối không làm các em thất vọng đâu." Vừa dứt lời, hắn đưa mắt liếc nhìn Hà Vy cười ý vị.
Cô cũng mím môi nhìn hắn cười.
******
Chiều muộn, không khí tại nhà hàng Tam Giao lúc này bỗng trở nên đông vui hẳn lên.
Đều là nhờ có cuộc tụ tập của lớp 11A.
Trông mọi người ai nấy cũng ăn mặc sạch đẹp tươm tất.
Tất cả đang ngồi ở đại sảnh của nhà hàng để đợi thầy chủ nhiệm của lớp đến.
Nhân lúc chờ đợi này, mọi người rủ nhau chụp ảnh do không thể cưỡng lại được vẻ đẹp sang trọng của nơi đây.
Ngồi xuống chiếc ghế sofa dành cho khách, Hà Vy lấy điện thoại của mình ra đấu tranh một lúc.
Cuối cùng, cô vẫn quyết định nhắn một tin cho hắn.
"Thầy sắp đến chưa? Bọn em đến cả rồi."
Ngay lập tức thấy tin nhắn của hắn nhắn lại: "Đang ở ngoài cửa rồi đây."
Hà Vy đọc xong liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Khoảng năm giây thì cô đã nhìn thấy hắn xuất hiện với bộ sơ mi trắng và quần tây màu xám.
Lại thêm lần nữa khiến cho cô phải thất thần nhìn hắn.
Nhưng chưa kịp cảm thán về sự hiện diện của hắn quá ba giây thì lúc này ánh mắt của cô lại bị dời đi chú ý vì một người khác.
Cô Mai Anh đang đi ở phía sau hắn.
Cảm xúc của Hà Vy lúc này tựa như một tảng băng nặng trĩu.
Mọi thứ giống như bị sập đổ tan tành.
Hắn và Mai Anh cùng cười chào các học sinh của mình, còn rất vui vẻ đi theo người phục vụ để tới phòng đã được đặt sẵn.
Mai Anh bên cạnh hắn hôm nay cũng rất xinh đẹp, tươi tắn.
Thật là xứng đôi làm sao.
Hà Vy trân trân ngồi đó nhìn bọn họ, cô đang tự hỏi, mình có nên đánh cho bản thân một cái cho tỉnh lại hay không? Đánh cho bản thân bớt làm những trò ngốc nghếch đi.
Vậy mà mới đêm qua thôi, cô còn thao thức cả đêm chỉ vì một câu nói chúc ngủ ngon của hắn.
Mãi đến khi Diệu Phương gọi cô vào trong thì Hà Vy mới lấy lại phản ứng rồi đi vào cùng cô ấy.
Căn phòng VIP dành để phục vụ cho những bữa tiệc nhiều người.
Bên trong rất thoáng mát và sạch sẽ.
Trên bàn đã bày sẵn tất cả mọi thứ, bên ngoài cửa phòng vẫn trực sẵn hai người phục vụ cần thiết.
Hà Vy ngồi cùng với đám bạn của mình, Hoàng Phong và Mai Anh cũng ngồi ở gần đấy, đối diện cô.
Lúc này hai người phục vụ đem nước khoáng và nước ngọt vào theo yêu cầu.
Bảo Kiên thấy vậy liền hỏi một câu: "Thầy giáo, ngày vui như vậy sao không uống rượu ạ?"
Hoàng Phong không đồng ý: "Các em vẫn chưa đủ tuổi để uống rượu, xảy ra chuyện gì tôi không biết ăn nói sao với phụ huynh các em."
"Thầy à, bọn em đều biết uống rượu hết cả mà, hơn nữa cũng chỉ uống một chút để chúc mừng cho Hà Vy thôi, sẽ không xảy ra được chuyện gì đâu."
Diệu Phương cũng thêm vào một câu: "Đúng đấy thầy.
Mà thầy còn chưa biết đâu, tửu lượng của Hà Vy hơi bị cao luôn đấy."
Thấy Hoàng Phong vẫn còn chần chừ suy nghĩ, Mai Anh cũng lên tiếng thuyết phục hắn:
"Hay là cứ gọi một ít rượu nhẹ đi, cho bọn trẻ uống chúc nhau mấy ly cho không khí thêm vui." Ngừng một lúc Mai Anh lại nói: "Với lại, mình và cậu đã lâu rồi cũng chưa có uống với nhau ly nào."
Cuối cùng nghe vậy thì hắn cũng phải đồng ý cho mọi người uống rượu.
"Thôi được rồi, nhưng mà các em không được uống quá chén đấy nhé, còn phải lái xe về nữa."
Tất cả cùng đồng thanh gật đầu vui vẻ.
Sau đó hắn gọi người phục vụ kêu họ mang hai chai rượu vang loại nhẹ lên.
Trong khi chờ rượu, mọi người cũng bắt đầu bữa ăn.
Nồi lẩu đã bắt đầu sôi lên sùng sục, mọi người cùng nhau gắp đồ tươi sống vào trong nồi.
Lúc này, cháo cá hồi cũng được phục vụ mang lên nóng hổi.
Hoàng Phong bỗng liếc nhìn Hà Vy, cô vẫn ngồi yên ở đó không động đậy, bát dĩa cũng chưa có mở ra.
Nhìn người phục vụ đặt bát cháo lớn ở gần chỗ cô, hắn nói một câu: "Cháo đến rồi, trong lúc đợi thức ăn chín thì các em ăn cháo trước đi."
Mọi người nghe vậy cũng múc cháo vào bát mình, Diệu Phương nhìn sang Hà Vy thấy cô cứ đờ đẫn ở đấy thì hỏi cô: "Hà Vy, cậu ăn cháo không để mình lấy cho nhé?"
Hà Vy chỉ gật đầu ừ một tiếng rồi đưa bát cho Diệu Phương.
Sau đó cô cũng chẳng có biểu cảm gì khác nữa.
Hoàng Phong lúc sau thấy cô chậm rãi ăn cháo thì hắn mới yên tâm.
Rượu nhanh chóng đã được mang vào, cả lớp không phải ai cũng biết uống rượu, hình như là biết uống chỉ có mỗi nhóm bàn của Bảo Kiên.
Rượu vừa lên cậu ta đã nhanh tay bật nắp.
Mai Anh được người phục vụ mở nắp cho sau đó cô nhận lấy rót cho Hoàng Phong một ly.
Cô vừa cười vừa nói:
"Nào, mình uống với cậu một ly trước, tưởng nhớ lại lần liên hoan năm ấy cậu cho mình đi dầm mưa."
"Sao cậu cứ nhắc đến chuyện không hay ấy nhỉ!" Hoàng Phong nhấc ly rượu lên nở nụ cười bất lực.
"Chính vì chuyện đó không hề hay ho gì nên mới làm mình nhớ mãi không quên đấy."
Hoàng Phong hết cách với cô đành lắc đầu rồi cụng ly uống.
Hà Vy liếc nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cảm thấy bí bức khó chịu.
Ngay lúc này thì Diệu Phương đưa tới chỗ cô một ly rượu rồi nói:
"Uống đi Hà Vy, đối với bọn mình thì cậu vẫn luôn là người giỏi nhất."
"Ừ đúng rồi, Hà Vy, nâng ly với bọn mình." Bảo Kiên cũng nâng ly rượu lên nói.
"Mình không uống, các cậu uống với nhau đi."
Đột nhiên nghe được câu nói đó của Hà Vy, mọi người không khỏi thắc mắc.
Diệu Phương nghiêng đầu nhìn cô: "Ủa, sao lại không uống? Bàn rượu này thiếu cậu thì sao mà vui được.
Nào uống với bọn mình đi, cậu còn ngại nữa à."
"Mình không muốn uống."
Hà Vy bỗng nhấn giọng quay sang nói với Diệu Phương.
Diệu Phương thấy Hà Vy có vẻ nghiêm túc thật nên cô cũng không ép thêm nữa.
Hoàng Phong nhìn sắc mặt của Hà Vy rồi cũng lên tiếng:
"Hà Vy không muốn uống thì các em uống với nhau đi, để cho em ấy lót dạ cái gì đã." Sau đó hắn lại nhìn sang Hà Vy bảo cô: "Thịt Ba Ba cũng chín rồi, Hà Vy, em mau gắp ăn đi."
Hà Vy cũng không cần nhìn hắn, cô tự gắp cho mình một con ba ba lớn vào đĩa, cúi đầu ăn.
Mai Anh ngồi nhìn một lúc rồi cũng nhanh ý gắp ít thịt ba ba vào bát cho Hoàng Phong, mỉm cười nói:
"Cậu cũng ăn đi chứ, nghe nói ba ba ở đây làm ngon lắm."
Hoàng Phong cảm ơn cô một câu xong cũng nhắc cô mau ăn đi.
Đến cuối cùng, trong căn phòng nhộn nhịp tiếng nói cười, lại chỉ có mình Hà Vy là bực bội không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Mãi một lúc sau, trong khi mọi người đang ăn uống vui vẻ, Mai Anh nhìn qua Hà Vy thì chợt có một ý nghĩ.
Cô lấy chiếc khăn giấy cẩn thận lau sạch tay của mình.
Sau đó cô rót lấy hai ly rượu rồi đứng lên đi tới chỗ Hà Vy.
Hoàng Phong liếc nhìn hành động của Mai Anh.
Thấy cô đưa ly rượu tới trước mặt Hà Vy, nở nụ cười:
"Hà Vy, em có thể uống với cô một ly không?"
Hà Vy liếc nhìn ly rượu không mấy thân thiện, cô lạnh nhạt buông lời: "Em không muốn uống.
Cô tới mời thầy Phong đi."
Mai Anh có vẻ như không có ý định từ bỏ: "Sao vậy!? Cô cũng đã uống với thầy Phong rồi, chẳng lẽ em không thể nể mặt cô một ly hay sao?"
"Em đã nói là em không muốn uống, cô đừng có ép em." Lúc này, trong giọng nói của Hà Vy đã được cô kiềm chế vẫn còn rất bình thường.
Thế nhưng Mai Anh không có ý định muốn cho cô được dễ chịu gì.
"Chỉ là uống có một ly nhỏ thôi sao em lại không muốn, chẳng phải bạn em nói tửu lượng của em rất cao hay sao!?"
"Mai Anh." Đúng lúc này giọng nói của Hoàng Phong vang lên: "Hà Vy đã nói là không muốn uống, cậu sao phải bắt em ấy làm gì?"
"Mình cũng đâu có muốn bắt buộc em ấy.
Nhưng nếu em ấy nhất định không chịu uống một ly này với mình thì chứng tỏ Hà Vy vẫn còn không ưa gì mình rồi.
Mình cũng chỉ muốn mình và em ấy có thể gần gũi nhau hơn một chút thôi." Mai Anh quay lại nhìn khuôn mặt lặng thinh của Hà Vy: "Em thấy cô nói có đúng không, Hà Vy?"
Hà Vy trong lòng đã vô cùng nóng giận nhưng cô vẫn cố ép nó xuống.
Mai Anh thì vẫn tiếp tục nài ép cô: "Nào, uống với cô một ly."
"Em đã bảo là không muốn uống rồi mà."
Đột ngột Hà Vy bực bội đứng bật dậy gắt lên.
Không ngờ ly rượu trên tay Mai Anh liền đổ một nửa lên người cô.
Mọi người không khỏi sững sờ.
Hà Vy nhìn chiếc áo dính rượu của mình tức giận đến cực hạn, cô lạnh lẽo nhìn Mai Anh: "Vừa ý cô rồi chứ!" Rồi ngay sau đó cô dứt khoát bỏ ra ngoài.
"Hà Vy!" Hoàng Phong lo lắng gọi tên cô.
Hắn nhanh chóng đẩy ghế đứng dậy.
"Các em cứ ăn đi, để thầy đi xem em ấy." Dứt lời hắn chạy ra ngoài theo cô.
Vừa ra đến cửa chưa được mấy bước thì Hoàng Phong bị Mai Anh ở phía sau gọi giật lại.
Hắn dừng bước chân quay lại nhìn cô.
Thấy vẫn còn hai người phục vụ đang đứng gần đấy thì hắn liền mạnh mẽ kéo tay Mai Anh đi tới góc ngoặt của hành lang.
Lúc này hắn mới buông tay cô ra, giọng nói mang theo chút giận dữ: "Mình đã bảo cậu đừng có động đến Hà Vy rồi cơ mà, sao cậu vẫn cố chấp nhặt em ấy?"
"Tại sao chứ? Mình là cô giáo sao lại không có quyền động chạm đến em ấy? Cậu không cảm thấy như vậy thật vô lý hay sao?" Mai Anh cũng tỏ ra giận dữ với hắn.
"Bởi vì Hà Vy vốn không thể dạy em ấy bằng những cái có lý được, cậu không hiểu được đâu."
Mai Anh cười nhạt: "Mình không hiểu.
Vậy mà cậu lại hiểu con bé đó rõ quá nhỉ! Cậu… có phải đã có tình cảm với nó rồi không?"
Hoàng Phong nhíu mày khó chịu trước thái độ đó của Mai Anh.
"Mình là giáo viên của em ấy, cậu đừng ở đó suy nghĩ linh tinh."
"Ừ, cứ cho là mình đang suy nghĩ linh tinh đi.
Vậy nếu cậu không có ý gì cả thì bây giờ cậu hãy quay trở lại phòng ăn với mình."
Hoàng Phong nhìn vào mắt cô tưởng chừng rất lâu, đáy mắt sâu thẳm che giấu đi tâm tư kín kẽ của hắn.
Lòng hắn lúc này không khỏi trùng xuống cảm thương.
Một lúc sau, giọng hắn trầm bổng vang lên:
"Mai Anh, mình trước giờ vẫn luôn coi cậu là