Buổi chiều tại khu đô thị cổ Hội An, cơn nắng gắt của mùa hè dường như được làm dịu đi bởi từng cơn gió dịu dàng thổi qua từ bên bờ sông Hoài.
Náo nhiệt ở xung quanh là những hoạt động buôn bán thường nhật của người dân và khách du lịch đến đây tham quan.
Hà Vy bước xuống xe ô tô, cô mặc trên người một chiếc váy vải lanh mát rượi màu xanh nhạt, mắt đeo kính râm, khuôn mặt của cô xinh đẹp rạng rỡ dưới ánh nắng chiều tà.
Hoàng Phong nói mấy câu với người lái xe xong thì bước đến chỗ cô, hắn nhìn cô, mỉm cười nói: "Có phải là em và phố cổ có một mối nhân duyên nào đó không nhỉ? Em đứng ở chỗ này, trông đẹp mắt thật đấy!"
Cô ngoái lại nhìn hắn, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, "Có thể đó là lý do mà em rất yêu thích phố cổ chăng."
Hoàng Phong cười xoa đầu cô, miệng nói, "Đi thôi."
Hai người bước đi bên cạnh nhau, phía trước mặt họ trải dài cả một khu đô thị cổ kính nên thơ.
Nhắc đến Hội An, chắc ai cũng hình dung ra ngay một loạt những dãy nhà cổ màu vàng nghệ nằm bên con sông Hoài thơ mộng, khung cảnh Hội An lung linh bừng sáng khi đêm xuống và những món đặc sản ăn một lần là nhớ mãi không thôi.
Không ồn ào, hối hả, nơi đây mang trong mình một vẻ đẹp bình lặng mà cổ kính.
Sức hấp dẫn của đô thị hơn 400 năm tuổi xuất phát từ những kiến trúc cổ xưa, những ngôi nhà mái ngói rêu phong, những con phố đèn lồng đầy màu sắc,...!và cả những bức hoành phi được trạm trổ tinh vi, mọi thứ hiện ra giống như đưa ta trở về từ vài trăm năm trước.
Khác với phố cổ ở Hà Nội, Hội An ngày trước vốn là một thương cảng đông đúc và sầm uất nhất tồn tại dưới triều Nguyễn cách đây khoảng 200 năm, nơi mà chính sự giao thương giữa Việt Nam và các nước phương Đông khác đã tạo nên một Hội An đa văn hóa, đa sắc màu tồn tại cho đến ngày nay.
Lý do mà Hà Vy xếp chuyến du lịch ở phố cổ vào danh sách đầu là bởi vì cô luôn có một tình cảm vô cùng sâu sắc đối với những nơi yên bình và sâu lắng giống như vậy.
Trước khi đến đây, cô cũng đã tìm hiểu rất kỹ về lịch sử tồn tại và những văn hóa truyền thống của con phố cổ này.
Càng đi sâu vào tìm hiểu thì cô lại càng cảm thấy yêu quý hoặc thậm chí là có chút ngưỡng mộ đối với phố cổ, và còn một điều vô cùng đáng tự hào đối với người dân của nơi đây hơn nữa, đó là phố cổ Hội An được tổ chức UNESCO* công nhận là một di sản văn hóa thế giới từ năm 1999.
Bởi vậy càng về sau này, nơi đây ngày càng thu hút được rất nhiều vị khách tham quan du lịch ở các nước trên thế giới và cả trong nước, trong đó có cô.
Hai người đã chọn thuê một chiếc xe riêng để tới đây, khoảng cách từ trung tâm thành phố đến Hội An mà họ phải đi là tầm hơn 30 km.
Mặc dù là thời tiết bây giờ có chút oi nóng và khó chịu, nhưng sau khi đặt chân đến nơi đây rồi thì lại cảm thấy chịu nóng một chút cũng xứng đáng.
*UNESCO: tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên Hợp Quốc.
Hai người chậm rãi đi dạo ngắm nhìn đường phố thanh bình, bên lề đường có rất nhiều những nhà hàng, quán ăn tấp nập, xen kẽ là những cửa hàng bán đồ lưu niệm.
Càng đi sâu vào trong lòng phố cổ lại càng bắt gặp rất nhiều khách du lịch, trong đó cũng có không ít là du khách nước ngoài.
Họ đi theo cặp theo nhóm, cùng nhau tận hưởng những món ăn đặc sắc, và chụp lại những khoảnh khắc bình dị đời thường của người dân.
Hà Vy dừng lại trước một quán chè gánh nhỏ xinh ở ven đường, trước quán có một tấm biển viết tay tên của các loại chè khác nhau.
Cô từ trước đã có sở thích ăn đồ ngọt, bởi vậy vừa nhìn thấy nó liền đặc biệt chú ý.
"Anh có muốn ăn một cốc không? Anh thích ăn loại nào?"
Hà Vy quay sang hỏi Hoàng Phong, chỉ thấy hắn suy nghĩ một chút rồi đáp, "Chè hạt sen đi."
"OK."
Sau đó Hà Vy quay sang bảo với cô bán chè làm cho hai người một cốc chè hạt sen và chè bắp, nhân lúc đợi thì họ ngồi xuống chiếc bàn nhỏ ở cạnh đó.
Ngồi ở gần họ có một nhóm học sinh nữ có khoảng bốn, năm người cũng đang thưởng thức chè.
Họ nhìn nhìn hai người, không biết là đang thì thầm với nhau điều gì đó mà đều mỉm cười khúc khích.
Hà Vy không khỏi liếc sang nhìn nhóm học sinh đó một chút.
Trông bọn họ, chắc cũng trạc tuổi của cô nhỉ.
"Chị ơi, hai anh chị là người ở đâu vậy ạ?"
Chẳng biết, trong nhóm họ có ai đó bất ngờ lên tiếng hỏi.
Hà Vy kinh ngạc quay lại nhìn, chỉ thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người, cũng chẳng rõ vừa nãy ai là người mở lời.
Cô chợt hoàn hồn lại trả lời, "À...!mình, bọn mình đến từ Hải Dương."
Nghe xong, một cô bạn đeo kính buộc tóc đuôi sam tủm tỉm cười bảo, "Em biết ngay mà, nghe giọng của anh chị không giống người ở đây."
"Vậy hả..." Hà Vy ngượng cười một tiếng, cũng không biết phải nói gì tiếp theo, chỉ là cảm thấy có chút ngạc nhiên vì sự thân thiện cởi mở của những cô bạn trẻ tuổi này.
"Anh chị đã từng đến đây nhiều lần chưa ạ, nếu không biết đường thì để bọn em làm hướng dẫn viên cho nhé, chúng em đều là dân địa phương đấy." Cô bạn tóc đuôi sam lại lên tiếng.
"Chắc là không cần đâu, bọn mình có bản đồ mà, cảm ơn mọi người nhé!"
"Dạ, không có gì đâu chị." Cô bạn cười nói.
Hà Vy quay người đi, nén cười nhìn Hoàng Phong.
Cô đã đoán rằng, mấy người bạn này chắc cũng chỉ trạc tuổi của cô.
Cho nên việc được nghe bọn họ gọi mình bằng chị thì liền có cảm giác lạ lẫm không nói nên lời.
Còn một điều nữa là, cô...!trông già cả đến vậy sao!?
Sau khi chè được đưa lên, hai người vui vẻ cùng nhau thưởng thức hương vị ngọt thanh và thanh mát của nó.
Giữa trời hạ nắng gắt, những cốc chè mát lạnh lập tức xua tan đi những mệt nhọc khó chịu.
Chẳng bao lâu sau, hai người trả tiền cho cô bán chè, tiếp tục hành trình của mình.
Nhóm học sinh nọ ngoái nhìn theo bóng lưng của họ.
Lúc này mới khẽ nói với nhau, "Hai anh chị đó trông đẹp nhỉ!"
"Ừ, mà cái anh đó trông còn cao như vậy nữa, tiếc quá, nếu không mình đã chẳng ngại đến làm quen rồi." Một người thở dài tiếc nuối.
"Thôi đi.
Nhìn họ đẹp đôi vậy mà."
Sau đó, bọn họ lại tiếp tục ngồi ăn chè và nói tiếp những câu chuyện còn dang dở của mình.
Đi khỏi đó được một đoạn, Hà Vy không nhịn được nói chuyện với Hoàng Phong.
"Anh này, trông em có phải là già trước tuổi nhiều lắm không? Mấy bạn ấy nhìn lần đầu đã gọi em là chị rồi, nếu họ biết được anh là thầy giáo của em thì không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ."
"Nếu là em mặc đồng phục giống họ thì họ sẽ không còn gọi như vậy được nữa đâu."
Hà Vy gãi gãi cằm nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng đúng.
"Vậy anh có biết, như anh thì được người ta gọi là gì không, là trâu già gặm cỏ non đấy!"
Hắn nhìn cô cười ranh mãnh, kẹp cổ cô vào lồng ngực, nhéo nhéo má cô, "Chiếc cỏ non này, nào đã cho anh gặm được miếng nào."
Hà Vy cười đến co rụt cả cổ lại.
"Vy, đằng kia có kem kìa!" Hắn đột ngột chỉ tay về phía xa.
"Kem? Ở đâu?" Cô lập tức quay đầu tìm kiếm, nhắc đến kem, phải gọi cô là như mèo nhìn thấy mỡ.
Bên lề đường đằng xa, một chiếc xe đạp giản dị chở một thùng kem to đậu ở đấy.
Hà Vy nghe nói kem ở Hội An rất đặc biệt và có nhiều hương vị khác nhau, bởi vậy cô muốn thử xem kem ở đây liệu có điểm gì khác với những hũ kem ly mà cô thường ăn hay không.
Hà Vy nhanh chóng kéo hắn đi đến bên hàng kem, ở đây có một loại kem có kiểu dáng rất đặc biệt được gọi là kem ống, những que kem thon dài mang dáng hình giống như một cái tháp nhỏ.
Hà Vy kiễng chân lên vừa xem vừa chọn, phát hiện trong thùng kem có rất nhiều màu sắc khác nhau, bất giác hai mắt của cô tỏa sáng long lanh.
"Cô ơi, lấy cho cháu hai que đi ạ!"
"Được cháu, có ngay đây!"
Cô bán kem tươi cười lấy ra hai que kem đưa cho cô.
Hoàng Phong trả tiền kem xong thì nhận lấy chiếc kem mà cô đưa.
Hai người vui vẻ cắn từng miếng kem mát lạnh, ngọt ngào.
Trong cảm nhận của Hà Vy về kem ống Hội An, đó là một hương vị vô cùng thanh ngọt, có chút béo và dai, nhưng không hề bở.
Quả thực là vô cùng khác biệt với những hộp kem ly mà cô thường ăn.
Nếu có thể, cô thật muốn mua một thùng về nhà ăn dần.
Đang ăn kem, Hoàng Phong chợt chú ý đến chiếc máy ảnh mini được treo trên cổ của Hà Vy, hắn liền hỏi, "Hình như là em quên cái gì rồi phải không? Cái máy ảnh mà em đem theo kìa."
Nghe hắn nói vậy, Hà Vy lúc này mới cúi xuống để ý đến chiếc máy ảnh nhỏ đang treo ở trước ngực mình, cô vội la lên.
"A! Em suýt thì quên mất nó luôn rồi!" Cô ủ rũ nhìn hắn, "Nãy giờ mải ngắm quá mà quên luôn việc phải chụp ảnh nữa."
"Có gì đâu, bây giờ chụp vẫn chưa muộn mà, chúng ra vẫn còn rất nhiều nơi chưa đi."
Hà Vy rũ mắt gật đầu, sau đó thì cầm chiếc máy ảnh lên, đặt que kem của mình tới cạnh kem của hắn, chụp lại một bức hình làm kỷ niệm.
Đợi một lúc ảnh được in ra, chỉ thấy trong ảnh là hai chiếc kem có màu sắc khác nhau đã bị ăn mất một nửa.
Hà Vy đưa cho hắn xem, cười đến là vui vẻ.
Hơn năm giờ chiều tại phố cổ, mặt trời đã ngả dần về Tây, phía xa xa dòng sông Hoài đỏ rực một mảng ánh hoàng hôn, một đàn chim sáo sải cánh bay ngang qua bầu trời tự do phóng khoáng.
Hà Vy và Hoàng Phong quyết định thuê một chiếc xích lô đi một đoạn cho đỡ mỏi chân.
Chiếc xích lô di chuyển chầm chậm trên đường phố sạch sẽ, hai người vừa ngắm cảnh sắc xung quanh vừa chụp lại những phong cảnh tuyệt đẹp hai bên đường.
Họ đi ngang qua một ngôi nhà cổ màu vàng được bao phủ bởi tầng tầng hoa giấy.
Hà Vy kêu xe dừng lại, bước xuống ngắm nhìn ngôi nhà hoa giấy giống như một bức tranh phong cảnh lãng mạn.
"Anh, chụp cho em một kiểu ảnh đi." Cô quay đầu nói với Hoàng Phong.
"Được, em đứng vào đó đi."
Hắn nhận lấy chiếc máy ảnh từ tay cô, nụ cười căng tràn nhìn cô gái nhỏ rạng rỡ xinh xắn dưới bóng cây hoa giấy hồng đỏ.
Sau đó Hà Vy chạy lại để xem ảnh của mình, cô nhìn ngắm một hồi rồi tự động khen, "Ồ, anh chụp đẹp phết đó nha! Hay chúng ta chụp chung một kiểu đi!" Cô đề nghị.
Hắn không mở miệng từ chối, đợi cho cô đến nhờ người lái xích lô một tiếng thì cùng với cô đứng vào để chụp ảnh.
Cô khoác lấy cánh tay hắn, hai người tựa vào nhau nhìn thẳng vào ống kính, ánh nắng vàng len lỏi chiếu rọi nụ cười rạng ngời của đôi uyên ương.
- --
Dạo quanh một vòng vài con đường ngõ nhỏ, hai người trả tiền xích lô và tiếp tục đi bộ.
Họ đi tới những khu có bày bán rất nhiều đồ lưu niệm.
Hà Vy đứng ở trong quán, chăm chú chọn lấy một vài món đồ nhỏ làm quà cho mấy đứa bạn của mình.
Cô nhìn thấy những chiếc lắc tay đan hạt có kiểu dáng vô cùng hay ho, liền cầm lên hai cái, quay sang ướm thử vào tay của Hoàng Phong.
"Chúng ta mua về một cặp vòng đôi nhé?"
Hắn cúi xuống nhìn cô đang mày mò tay của mình, liền nói: "Nhưng anh không có thói quen đeo vòng tay." Cổ tay hắn ngoài việc đeo đồng hồ ra thì hầu như không thích đeo thứ gì khác cả.
"Không sao cả.
Anh đâu cần phải đeo, em cũng có thích đeo mấy cái này đâu, mình cứ mua về làm quà kỷ niệm hai chúng ta đi tham quan phố cổ là được."
Nói rồi, cô cầm hai chiếc vòng ở trong tay, lại vui vẻ tiếp tục lựa những món đồ khác.
"Mẹ ơi, mẹ ơi! Con thích chiếc súng kia cơ, mẹ mua cho con nhanh đi mà!"
Ở bên ngoài gian hàng, đột nhiên có một vài tiếng trẻ con lanh lảnh vọng về bên này.
Đứa trẻ nói giọng non nớt chưa rõ lời, lại thêm mấy phần nhõng nhẽo đáng yêu, nhất thời lọt vào tai Hà Vy khiến cho cô phải chú