05.
Nếu hỏi ở nước ngoài tôi nhớ món gì nhất cho tới nay thì câu trả lời đó chính là lẩu.
Loại siêu siêu cay đó.
“Không phải chứ chị gái, cậu đây là muốn ngày mai đến bệnh viện vì đau dạ dày à.
”
Ô Tuần nhìn nồi lẩu tràn đầy ớt đỏ và tiêu, con mắt lồi ra sắp rơi đến nơi.
“Tuy là cậu đang đi làm ở bệnh viện nhưng lý do khiến cậu phải nhập viện là cái này chắc đồng nghiệp sẽ cười cậu chết mất.
”
Tôi không thèm để ý tới Ô Tuần nói cái gì, lấy dây cột tóc cột lên rồi cầm đũa khởi động.
Vừa nghĩ tới vị cay sắp kích thích vị giác, tôi không nhịn được mà ứa nước miếng.
“Cậu không ăn à, chẳng phải nói tớ mời nên chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội lần này mà?”
Tôi ăn hết miếng này đến miếng khác, đến mức mồ hôi chảy đầy trán, Ô Tuần đối diện còn chưa động đũa.
“Trịnh Điển Dao, có phải trong lòng cậu có chuyện gì không?”
Đôi đũa trong tay tôi dừng lại, ngẩng mặt nhìn Ô Tuần mặt đầy lo lắng.
“Ha ha, làm gì có…” Tôi ra vẻ bình tĩnh nói: “Đúng là đã lâu rồi tớ không ăn cay, cậu biết mà, từ khi Thẩm Độ bị bệnh, tớ và anh ấy liền cai ăn đồ cay… ”
Bây giờ nghĩ lại mình thật ngu ngốc, sao phải từ bỏ món ăn yêu thích của mình vì người khác chứ.
“Nói về cậu chút đi, nghe nói bây giờ cậu mở một phòng triển lãm tranh, bán tranh vẽ của mình à?” Vừa nhắc tới Thẩm Độ, tôi vội vàng thay đổi chủ đề.
“Đúng vậy, cơ mà làm ăn cũng tàm tạm, cuộc sống khó khăn, miễn cưỡng đủ sống qua ngày thôi.
” Ô Tuần không hề lo lắng nói, ngay lập tức hỏi lại tôi: “Bây giờ cậu còn vẽ không?”
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh phòng vẽ tranh tràn ngập ánh nắng hoàng hôn.
Mặc dù khắp nơi đều là mùi mực nước và thuốc màu gay mũi nhưng lại là mùi hương mà tôi ngửi nhiều nhất trong trí nhớ.
Trước đây tôi nên trở thành một sinh viên mỹ thuật.
Bỗng nhiên có chút chua xót, thế là tôi ăn thật nhiều đồ ăn để kìm nén nước mắt.
Ô Tuần thấy tôi ăn gấp gáp, đưa cho tôi ly nước, tựa như đang nói giỡn: “Nếu cậu vẽ, tớ chắc chắn sẽ đặt tại vị trí trung tâm của phòng tranh, nhất định sẽ giúp cậu bán với giá hời.
”
Tôi cười: “Cảm ơn nhé, con buôn nghệ thuật gia.
”
“Nhìn cậu nói kìa, nghệ thuật gia cũng phải ăn cơm mà.
” Ô Tuần ngửa mặt về sau, đôi mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng lại.
“Năm đó cậu là người có tài năng nhất trong phòng vẽ của chúng ta, trong mắt các thầy cô chỉ có cậu, mỗi lần thi đấu đều là cậu đoạt giải, cậu không biết chứ lúc đó tớ ghen tị muốn chết, còn nói với mấy người khác là chờ lần sau trộm màu vẽ của cậu…”
Ô Tuần đang nói bỗng nhiên im bặt.
“Khen tiếp đi, sao ngừng rồi.
”
Tôi nghi hoặc nhìn về phía cậu ấy, nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào phía đằng sau lưng tôi, tôi vô thức quay đầu nhìn, Ô Tuần cản không kịp.
Là Thẩm Độ và Lâm Thất Thất.
Hai người ngồi đối diện nhau, Lâm Thất Thất ăn đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, Thẩm Độ tri kỷ đưa khăn cho cô ta.
Nghĩ lại vừa sáng còn ở nhà tôi nhận sai nói xin lỗi, nói đời này tuyệt sẽ không có qua lại với cô ta, vậy mà buổi chiều đã xuất hiện trong quán lẩu với Lâm Thất Thất.
Ăn thứ đồ ăn hắn không thể ăn.
Ô Tuần muốn kéo tôi đi nhưng tôi từ chối, trực tiếp đi về phía hai người kia.
Lúc đi đến cách bọn họ khoảng một mét, Thẩm Độ chú ý tới tôi.
Lần đầu tiên tôi phát hiện “ánh mắt chấn động” này cũng có thể xuất hiện trên người mắc bệnh này.
“Dao Dao sao em lại ở đây?”
Thẩm Độ hoảng loạn đứng dậy, làm cho những khách hàng xung quanh cũng nhao nhao nhìn về phía này.
“Em mới là người nên hỏi sao anh lại ở đây?” Tôi lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi nhìn về nồi lẩu đỏ chót trên bàn: “Anh cảm thấy bệnh tình của mình tốt lên rồi đúng không?”
“Không phải Dao Dao, em nghe anh…”
“Chị Trịnh.
”
Thẩm Độ bị Lâm Thất Thất ngắt lời, cô ta đứng lên trước mặt tôi, nghĩa khí nói: “Đây không phải lỗi của anh Thẩm, là