09.
Lúc Ô Tuần đưa tôi tới phòng triển lãm tranh thì trời đã tối rồi.
Tôi nhìn một vài bức tranh treo trên tường, tôi cảm thấy sống động từ tận đáy lòng.
Thẩm Độ không ngửi được mùi sơn vẽ nên sau khi chính thức hẹn hò với hắn thì tôi rất hiếm khi đi vẽ, đặc biệt là cuối cùng tôi chọn học ngành y, càng không có cơ hội cầm bút vẽ tranh.
“Thế nào? Thấy tranh của tớ cũng có chút cảm giác của một bậc thầy đương đại không?”
Khi tôi đang nhập tâm, Ô Tuần đi tới đắc ý mà nói.
Tôi gật đầu: “Đừng nói chứ mấy bức tranh của cậu thực sự rất có giá trị sưu tầm.
“Vậy chị Trịnh có muốn sưu tầm một vài bức không nào?” Ô Tuần ghé sát vào tôi tủm tỉm cười nói, “Tớ gửi freeship luôn.
”
Tôi bật cười: “Hơn nửa đêm cậu đưa tớ tới đây là muốn tớ mua tranh của cậu à?”
“Ai bảo cậu nói tớ là con buôn nghệ thuật gia chứ!”
Tôi liếc nhìn cậu ấy, còn cậu ấy thì nhìn tôi cười bằng nụ cười tự mãn.
Đúng là thù dai, lần trước nói cậu ấy có một câu.
“Trịnh Điển Dao, bao lâu rồi cậu không chạm vào bút vẽ?”
Đột nhiên Ô Tuần hỏi.
Tôi cẩn thận tính: “Cỡ khoảng năm sáu năm.
”
“Có muốn thử vẽ một chút không?”
“Hả?”
Không chờ tôi phản ứng, Ô Tuần đã kéo tôi vào phòng vẽ của cậu ấy.
”
“Vẫn luôn muốn tranh tài với cậu, hôm nay đã gặp ở đây rồi thì xem thử kỹ thuật của ai tốt hơn đi!”
Ô Tuần bê hai bảng vẽ ra.
“Nhiều năm rồi tớ chưa từng vẽ lại, hiện tại cậu đã là hoạ sĩ thực thụ, thật không công bằng!” Nhìn bảng vẽ kèm giấy vẽ, tôi lớn tiếng kháng nghị.
“Cho nên chúng ta không so cái khác, chỉ so kiến thức cơ bản.
”
Ô Tuần chớp chớp mắt, bắt đầu gắn giấy vào bảng vẽ.
“Vật tham chiếu là gì?” Tôi cầm lấy bút chì nóng lòng muốn thử.
Ô Tuần nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi búng tay một cái: “Hồi cấp ba thầy hay để chúng ta tự phác hoạ lẫn nhau đúng không, giờ chúng ta cũng làm vậy.
”
Tôi gật đầu cho rằng có thể.
Cuộc đọ sức chính thức bắt đầu.
Tôi ngồi đối diện nhìn cậu ấy, rồi bắt đầu phác thảo.
Tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy khiến tôi vô cùng thích thú và lưu luyến, tay phải run rẩy sắp không cầm được bút, nhưng giờ khắc này không ai có thể khiến tôi dừng lại được.
Thời gian trôi đi, tôi rơi vào cảnh đẹp, phảng phất tìm về năm đó ngồi trong phòng mỹ thuật ở trường học, ngày đêm luyện tập vẽ tượng thạch cao.
“Ờm, Ô Tuần…” Tôi ngượng ngùng mở miệng.
“Sao vậy?”
“Cậu đừng nhìn chằm chằm tớ mà không động bút như thế.
”
“À.
”
Ô Tuần sửng sốt, sau đó trốn sau bảng vẽ.
Không biết qua bao lâu, bức tranh chân dung của tôi đã bắt đầu lên hình lên dạng.
Lúc này tôi mới biết được thì ra Ô Tuần có đường nét khuôn mặt đoan chính hơn so với người bình thường như vậy, nếu đi trên đường mà gặp phải thì chắc ai nấy đều phải khen một câu “đẹp trai quá”.
Tóm lại là trước kia trong mắt tôi chỉ có Thẩm Độ nên không phát hiện ra.
Lúc tôi sắp hoàn thành bức tranh thì điện thoại của Ô Tuần reo.
Cậu ấy nhìn tôi ý bảo đi ra ngoài nghe điện thoại vì thế trong phòng chỉ còn mình tôi.
Đầu bút chì đã cùn nên tôi đành phải tìm con dao gọt khắp nơi, đúng lúc này tôi thấy một thùng giấy Ô Tuần đặt trong góc.
Bên trong đều là phác thảo, loại nào cũng có: tranh vẽ chì, tranh sơn dầu, tranh thuỷ mặc…
Khoan đã, mấy bức tranh này nhìn có vẻ hơi quen thuộc.
Khi Ô Tuần quay lại là lúc tôi đang ôm xấp giấy lật xem.
“Trịnh…Trịnh Điển Dao… cái đó…”
“Tại sao?” Tôi nhìn đống tranh vẽ đó khó hiểu, “Sao tranh tớ vẽ lại ở chỗ cậu?”
Từng bức tranh trong thùng đều là bản vẽ hồi cấp ba của tôi, có thành phẩm cũng có bản nháp nhưng tôi nhớ rõ bọn họ đã vứt đi.
“Thẩm Độ cho tớ, lúc ấy cậu ấy định vứt hết đi nhưng tớ không cho.
”
“Vì sao?”
Vừa lên tiếng tôi liền hối hận.
Đột nhiên tôi tỉnh rượu.
Tại sao