Nói thật, Tiêu Nhất Nguyệt có hơi sợ Thẩm Đồng.
Cho dù anh luôn đứng ở trong đám đông nói cười vui vẻ, dáng vẻ hiền lành và vô hại, nhưng không biết vì sao cô vẫn cảm thấy Thẩm Đồng không phải là người tốt từ tận đáy lòng.
Nhưng hình như chỉ có một mình cô có loại cảm giác này, những người khác đều rất quý anh, dù sao người thì trắng, cười rộ lên lại đẹp trai thì ngay cả Tiêu Nhất Nguyệt, một người không quá chú ý tới anh thì cũng có thể nói ra được mấy cái tên của những cô gái thích anh.
Không biết trùng hợp làm sao, hết giữa kỳ, cô và Thẩm Đồng được phân làm bạn ngồi cùng bàn.
Đó là một tiết tự học cuối cùng vào thứ hai dùng để xếp chỗ ngồi, trong suốt một tuần, hai người cũng chưa từng nói với nhau một câu nào.
Thật ra nghĩ lại cũng thấy rất kỳ quái, thật sự giống như biết cô không muốn để ý tới anh vậy, mấy việc nhỏ nhặt như mượn bút hỏi bài tập, anh đều nói chuyện giao lưu với bàn trước bàn sau.
Điều này khiến cho Tiêu Nhất Nguyệt hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Trời tháng tư luôn luôn âm u, nhưng lại mãi không chịu đổ mưa.
5 giờ, trời đột nhiên tối sầm lại, trong lớp học không thể không bật đèn, Tiêu Nhất Nguyệt ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đoán rằng cơn mưa ngày hôm nay chắc chắn sẽ hạ xuống, cũng không biết có kịp lên tàu điện ngầm về nhà trước khi trời mưa hay không.
Trời bắt đầu mưa lúc sáu giờ.
Tiết học cuối cùng vừa khéo là kết thúc vào lúc 5 giờ 50 phút.
Cô thu dọn cặp sách hơi chậm, đi ra trước cửa lớp, đã nhìn thấy những hạt mưa dày đặc rơi xuống mặt đất, cô nhịn không được tựa vào cây cột bên cạnh rồi thở dài.
“Nhất Nguyệt, cậu không về nhà à?”
Có một cô gái có quan hệ không tệ với cô lướt qua người cô, nhưng không đeo ba-lô trên lưng, mà cầm giẻ lau vừa giặt ướt trong tay.
“Không có ô.” Cô bĩu môi: “Nặng quá, lười mang.”
“Nếu không tớ cho cậu mượn ô của tớ nhé?”
“Không cần.” Cô cười cười: “Nếu như cậu là một chàng trai, nói không chừng tớ sẽ cầm đấy.”
“Xì.”
Cô gái kia cầm giẻ lau chạy về lớp của mình, Tiêu Nhất Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía lớp mình, không được một nửa, mọi người cũng đã về gần hết rồi, chỉ còn lại mấy người hình như cũng không mang ô, đang tụ tập ở một chỗ chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Đợi gần nửa tiếng, sau lưng đột nhiên có tiếng mở ô.
Cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Đồng ra khỏi cửa lớp.
Đầu tiên anh sửng sốt khi nhìn thấy cô, có lẽ là nhận ra cô không có ô nên không về được, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gấp ô lại, đưa cho cô khi đi ngang qua người cô, còn anh tự giơ cặp lên che đầu, đội mưa đi ra ngoài.
Tiêu Nhất Nguyệt cầm ô của anh, sửng sốt một hồi lâu.
Sau đó mở ô ra, cô phát hiện cái ô này rất to, cho dù hai người đi chung thì cũng dư dả.
Nhưng đợi đến khi cô phản ứng lại thì người đưa ô cho cô đã đi xa, cô đành phải che ô của anh lên rồi đuổi về phía trước, vẫn luôn đuổi từ bậc thang ở cửa lớp tới tận cổng trường, miệng thì gọi: “Chờ một chút! Thẩm Đồng!”
Nam sinh ở cách cô hơn mười mét quay đầu lại, đứng im, sau đó nhìn cô chạy tới trước mặt mình, thở hổn hà hổn hển.
“Làm sao vậy?” Môi anh khẽ cong lên, giọng điệu dịu dàng dễ nghe.
“Cậu đi đâu vậy?” Cô thở hồng hộc hỏi.
Anh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt hơi dừng trên chiếc xe Porsche 911 màu xám đang đỗ ở bên