Mấy ngày nay không hiểu sao Tiêu Nhất Nguyệt có chút nhạy cảm với việc nam nữ tiếp xúc.
Dường như các giác quan của cô đối với con trai bị phóng đại lên vô số lần ngay lập tức, ví dụ như buổi sáng thứ hai, khi cô truyền bài thi xuống bàn sau, tay vô tình đụng vào tay đối phương, cảm giác đến từ cậu con trai kia rất nóng, khiến cho cô gần như rụt bắn tay lại trong nháy mắt giống như cái lò xo vậy.
Tiêu Nhất Nguyệt nghi ngờ, nó có liên quan tới những tiếp xúc thân mật không đâu vào đâu giữa mình và Thẩm Đồng dạo gần đây.
Hồi tưởng lại lúc ban đầu, khi anh vây cô lại trên tàu điện ngầm, cho đến việc dùng chung một chiếc ô trong một lần, lại đến lần sau bởi vì không gian nhỏ hẹp trên tàu điện ngầm, vị trí đứng khiến cho hai người không thể không kề sát cơ thể vào nhau…
Tiêu Nhất Nguyệt đau cả đầu.
Chuông tan học của tiết thứ tư vang lên, vào giờ ra chơi, trong lớp dần dần ầm ĩ lên, không biết Thẩm Đồng đã đi đâu theo mấy nam sinh, một người chị em chơi khá thân ngày thường đi tới đây ngồi xuống chỗ của anh.
“Thơm thật đấy.” Cô ấy cảm thán nói.
“Cái gì thơm?” Tiêu Nhất Nguyệt hỏi.
“Chỗ mà Thẩm Đồng ngồi đây này.” Cô ấy nói: “Có mùi thơm của cam, mùi rất dễ ngửi.”
Tiêu Nhất Nguyệt sán lại gần ngửi một chút: “Đúng là rất thơm.”
“Đúng không.” Cô ấy nhướng mày, sau đó lại thở dài: “Ôi, cậu không biết đâu, tên ngồi cùng bàn của tớ ấy, chính là kiểu con trai không quá thích và coi trọng vấn đề vệ sinh, trên người luôn luôn có mùi nuôi chó.”
“... Mùi nuôi chó á?”
“Đúng thế. Sau đó tớ hỏi cậu ta, có phải nhà cậu ta nuôi chó không, cậu ta lại nói sao tớ lại biết?” Cô ấy bĩu môi, dáng vẻ thở phì phò: “Thật là, chịu không nổi. Tớ rất muốn hỏi thầy Mã một chút, khi nào mới có thể đổi chỗ cho tớ chứ, đổi sang một bạn ngồi cùng bàn thích sạch sẽ giống như Thẩm Đồng ấy.”
Tiêu Nhất Nguyệt dùng một tay chống cằm: “Ừ, cậu ấy đúng là rất sạch sẽ, còn mang khăn ướt theo người.”
Nữ sinh kia “Hả?” một tiếng, có hơi bất ngờ: “Thật hay giả thế?”
“Thật đấy.” Tiêu Nhất Nguyệt gật đầu, nhớ lại hình ảnh của túi khăn ướt kia: “Một cái túi nho nhỏ, màu hồng nhạt, còn in hình thủy thủ mặt trăng nữa, nếu như con trai dùng thì có chút ẻo lả.”
Người chị em kia lộ ra vẻ mặt sững sờ: “Màu hồng nhạt, cậu chắc chứ?”
“Chắc.”
“À…” Cô ấy hơi há mồm, hình như đang nhớ lại điều gì, nheo hai mắt lại: “Tớ nhớ đợt trước, có lần học xong tiết thể dục, tớ nhìn thấy có nữ sinh tặng thứ gì đó cho Thẩm Đồng ở ngay tại hành lang… Hình như chính là khăn ướt.”
…
Tiêu Nhất Nguyệt nghe xong cũng không để ý tới chuyện này lắm: “Vậy không phải rất bình thường à, cậu ấy được con gái theo đuổi nọ kia, từ trước đến nay đều không phải là chuyện lạ lùng gì.”
Nói xong, tay cô sờ vào trong ngăn bàn, lấy hai cây kẹo que ra, còn có một thanh chocolate, nói: “Đây đều là do người khác nhét vào trong ngăn bàn của cậu ấy đấy, cậu ấy không ăn nên toàn cho tớ. Cậu ăn không, ăn thì cầm đi.”
“Không được, cậu ăn đi.” Cô gái kia vội vàng xua tay, sau đó liếc nhìn đồng hồ ngay phía trên, nói: “Đi thôi, đi học thể dục đi, hai chúng ta xuống sớm một chút, tớ mời cậu ăn kem.”
Thời tiết tháng năm đã bắt đầu nóng lên, quầy bán quà