Khoảng Cách (H Nhẹ)

Đúng là xui xẻo


trước sau

    Hai ngày sau đó là cuối tuần, cũng không có nhiều bài tập lắm, Tiêu Nhất Nguyệt cùng chị em của mình ra ngoài đi dạo phố.

    Trung tâm thương mại có rất nhiều người vào cuối tuần, nhiều người hơn thì cũng nhiều trai xinh gái đẹp, Tạ Nhữ Khả là một người mê trai, lúc thì nói người này đẹp trai, lúc thì nói người kia đẹp trai, Tiêu Nhất Nguyệt bảo cô ấy đi lên xin WeChat, nhưng cô ấy lại ngại đi lên.

    Tiêu Nhất Nguyệt sắp không chịu nổi cô ấy rồi, đã ở lì một tiếng trong Starbucks, Tạ Nhữ Khả nhìn một anh chàng đẹp trai ở bàn phía trước, đi thì không chịu đi, muốn đi lên bắt chuyện xin số, nhưng lại không có cái lá gan đó.

    Lần mần quá lâu, lần mần đến mức Tiêu Nhất Nguyệt mất hết kiên nhẫn, không nhịn được hỏi: “Tớ đi xin cho cậu nhé?”

    Tạ Nhữ Khả lập tức lộ ra vẻ mặt cậu là tốt nhất: “Yêu cậu lắm lắm, cậu mau đi đi.”

    Cô đi đến bàn của hai chàng trai trước mặt, trái lại, cô không hề luống cuống, thoải mái tự nhiên hỏi: “Chào cậu, xin hỏi cậu có thể giúp tôi đổi một ít tiền lẻ không? Tôi dùng WeChat chuyển cho cậu.”

    Chàng trai đó sửng sốt, cũng không kịp phản ứng lại trong một chốc một lát, chỉ gật đầu.

    Vì thế đã thêm được WeChat, Tiêu Nhất Nguyệt quay về chỗ ngồi, đưa WeChat cho Tạ Nhữ Khả, sau đó bảo cô ấy nhanh thêm vào đi, thêm xong thì chạy lấy người.

    Nhưng Tạ Nhữ Khả ở bên cạnh lại không có phản ứng gì, nhìn chằm chằm vào một chỗ sau lưng cô không chớp mắt, khiến cho Tiêu Nhất Nguyệt bỗng nhiên không thể hiểu nổi, quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của cô ấy: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”

    Tạ Nhữ Khả lại cẩn thận nhìn một lần, rồi mới nói: “Cậu nhìn về chỗ tính tiền kia đi… có phải là Giang Nhất Nguyên và Thẩm Đồng không?”

    “Ừ…” Tiêu Nhất Nguyệt nheo mắt lại: “Hình như là thế.”

    “Người sau lưng Giang Nhất Nguyên kia, chắc là Chu Mạt. Vậy người bên cạnh Thẩm Đồng, là ai?”

    Tiêu Nhất Nguyệt cầm đồ uống đã uống được hơn một nửa của mình từ phía sau lên, vừa uống vừa nhìn: “Không quen biết, chắc là không phải ở trường chúng ta.”

    “Có phải là người yêu của Thẩm Đồng không nhỉ?”

    Tạ Nhữ Khả đeo tai nghe, đúng lúc bài hát trong tai nghe đến chỗ cao trào nên không kiểm soát được giọng nói, lập tức nói rất lớn tiếng.

    Cô ấy vừa hô lên kinh ngạc như vậy, Thẩm Đồng đang ở chỗ tính tiền lập tức quay đầu lại, nhìn về phía các cô với vẻ mặt ngỡ ngàng.

    Nói thật, trong nháy mắt Thẩm Đồng quay đầu lại, Tiêu Nhất Nguyệt thật sự muốn chui xuống khe đất luôn.

    Xấu hổ quá.

    Trái lại, Thẩm Đồng nhìn thấy cô thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó hơi nhướng chân mày lên, mỉm cười với các cô.

    Tiêu Nhất Nguyệt không để ý tới anh, quay người lại một cách cứng đờ, dùng khẩu hình nói với Tạ Nhữ Khả: Mẹ nó cậu điên rồi à? Hô lớn tiếng như vậy làm gì?

    Tạ Nhữ Khả đã tháo tai nghe xuống, cúi đầu nói một cách oan ức: “Do âm thanh trong tai nghe quá to…”

    Cô lại nhìn chằm chằm vào cô ấy trong chốc lát, quay đầu đi, thôi thôi.

    Đám người Thẩm Đồng bên kia mua đồ uống xong thì cũng không ở lại nữa, đi thẳng ra khỏi cửa hàng, Tiêu Nhất Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó đoán chừng đám người Thẩm Đồng đã đi xa, cô mới xách Tạ Nhữ Khả lên rồi vội vàng ra khỏi Starbucks.

    Mục đích chính của hai người ngày hôm nay là đi xem phim, vì thế lên tầng bốn mua vé xem phim, sau đó xuống tầng ba đi dạo khu bán đồ trang điểm trong lúc đợi giờ chiếu phim.

    Bình thường Tạ Nhữ Khả thích nhất là đi dạo ở những quầy

    bán đồ trang điểm như này, si mê với mấy thứ như Chanel Givenchy,... giống như hút thuốc phiện vậy. Nhưng khi đi vào hôm nay, đối mặt với son môi mới đưa ra thị trường ở trong một cửa hàng, vậy mà cô ấy lại hờ hững, thậm chí còn có chút lơ đễnh.

    Tiêu Nhất Nguyệt cảm thấy cô ấy không hứng thú lắm, cho rằng vừa nãy nhìn thấy Giang Nhất Nguyên và người yêu cậu ta đi dạo phố khiến cho cô ấy không thoải mái trong lòng, vì thế hỏi cô ấy: “Cậu không sao chứ? Có phải bị đả kích rồi không?”

    Tạ Nhữ Khả đứng ở trước quầy bán hàng của nhà nào đó, vẻ mặt có chút bàng hoàng: “Tớ cảm thấy...”

    Tiêu Nhất Nguyệt lấy một chiếc mặt nạ từ trên đó xuống, nhìn về phía cô ấy: “Cảm thấy cái gì?”

    “Cảm thấy… cảm thấy hình như Thẩm Đồng trông còn đẹp trai hơn Giang Nhất Nguyên một chút ấy.”

    “…”

    Có bệnh.

    “Có nhìn thấy quần áo mà cậu ấy mặc hôm nay không?” Tạ Nhữ Khả ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi si mê: “Cảm giác quần áo của cậu ấy rất tốt, tớ thích nhất là con trai có gu thẩm mỹ tốt.”

    “Liên quan gì tới tớ.”

    “Không đúng, cậu không thích cậu ấy chút nào sao? Đối với cậu ấy, cậu không có một chút…” Nói tới đây, Tạ Nhữ Khả giống như được đả thông cả hai mạch Nhâm Đốc*, bắt đầu làm mặt quỷ: “Ý tưởng không an phận nào sao?”

    “…”

    *đả thông hai mạch Nhâm Đốc: ý chỉ đột nhiên thông suốt.

    Tiêu Nhất Nguyệt lười phải để ý tới cô ấy, chọn mặt nạ xong thì đi đến trước quầy tính tiền.

    Sau đó, các cô cũng không đụng phải Thẩm Đồng nữa.

    Có thể là do trung tâm thương mại quá lớn, nên xác suất gặp lại một lần nữa là cực kì thấp.

    Vả lại, sau khi bộ phim kết thúc, hai người cũng quên béng mất người này rồi.

    Khi về đến nhà đã là tám giờ tối, bố mẹ của Tiêu Nhất Nguyệt còn chưa về, trong nhà chỉ có một mình cô. Cô xem ti-vi một lát, gần chín giờ, cô hơi buồn ngủ, vì thế vào phòng tắm rửa.

    Cởi quần áo ra, giẫm vào bồn tắm, nước ấm phun xuống từ vòi hoa sen, cơ thể lập tức trở nên ấm áp trong nháy mắt.

    Đi chơi cả một ngày, dưới sự thoải mái như thế, Tiêu Nhất Nguyệt không nhịn được nhắm mắt lại.

    Chưa xối được hai phút, đột nhiên, điện thoại đặt ở trên giá bên cạnh reo lên.

    Tầm mắt mờ mịt, tưởng là mẹ gọi tới nên cô vừa lau mắt vừa chuẩn bị nghe máy.

    Kết quả khi nhìn rõ người gọi video cho cô thì không phải là mẹ mà là một người khác, cô đã sắp ấn nút nghe máy thì lại run tay lên, gian nan lướt qua phím ấn chấp nhận cuộc gọi video, chuyển sang gọi bằng giọng nói.

    Trong nháy mắt, tim cô nhảy lên như sấm nổ, cô lại liếc mắt nhìn tên họ người gọi điện tới.

    Là Thẩm Đồng.

    “Alo?”

    Sau khi nghe điện thoại, có giọng nói quen thuộc của con trai truyền đến từ phía bên kia.

    “...Alo?” Tiêu Nhất Nguyệt đi đến một đầu khác của bồn tắm, ngồi vào thành bồn tắm: “Bây giờ tớ đang bận, chờ lát nữa lại nói.”

    “Từ từ, tớ chỉ nói một câu thôi.”

    “Cái gì?”

    “…”


    trước sau
    Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
    Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện