Đường Hành ra khỏi thang máy, tình cờ đụng phải một người, là giám đốc Tề, giám đốc của khách sạn này.
Có lẽ vì đã hết giờ làm việc nên hắn không mặc tây trang như mọi lần, chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài bình thường và quần jeans.
Thấy Đường Hành, hắn ta vẫn cứ nhiệt tình chào hỏi "Thầy Đường vừa mới xong việc à? Vất vả cho thầy rồi!"
"Anh tới tìm thầy Tôn?"
"Đúng vậy.
Thầy ấy nói điều hòa trong phòng bị gì đó nên tôi tới xem cho thầy ấy."
"Tôi cũng tới tìm anh ấy." Đường Hành nói.
Giám đốc Tề gõ cửa, cửa liền được mở rất nhanh.
Tôn Kế Hào bọc mình trong chiếc áo tắm của khách sạn, giọng run run "Tiểu Tề anh mau tới coi đi, sao lại bị như vầy! Tôi bật 26 độ mà lạnh ra nông nỗi này —— đàn em! Điều hòa phòng em cũng hư à?!"
"Không," Đường Hành nhìn mặt Tôn Kế Hào, "Đàn anh, em có chuyện muốn nói với anh, giờ tiện không?"
"Không thành vấn đề, vậy tiểu Tề vô đây xem đi," Tôn Kế Hào quay vào phòng cầm thẻ phòng rồi tròng thêm chiếc áo khoác bên ngoài áo tắm, "Đi thôi đàn em, hai ta ra ngoài nói chuyện đi."
Lại lên sân thường tầng 4, Đường Hành hỏi: "Hôm nay gửi xong hết dữ liệu rồi hả anh?" Tới thăm những hộ dân, bọn họ dùng bảng câu hỏi để khảo sát rồi cuối ngày sẽ tập hợp lại và cập nhật lên trên hệ thống.
"Up hết lên rồi.
Em vừa nằm là ngủ một giấc —— anh mất khoảng hai tiếng để làm, wifi ở khách sạn này chán lắm."
"Có gặp vấn đề gì không?"
"Trong thôn không có vấn đề gì, chỉ có vị trưởng thôn kia," Tôn Kế Hào liếc liếc mắt về phía cửa, hạ giọng, "Trưa hôm nay, lúc đó em chưa có về, trưởng thôn đó đưa quà cho anh."
"Đưa quà gì?"
"Nấm bụng dê (*), bảo là đặc sản vùng họ ——"
(*) Nguyên văn 羊肝菌: Dương can khuẩn= Nấm Morals (Morchella) = Nấm bụng dê là loại nấm nổi tiếng, một trong bốn loại nấm quý hiếm bậc nhất bên cạnh nấm tùng nhung, nấm vuốt hổ đen và nấm kê tùng, rất khó tìm trong tự nhiên.
Nấm chứa nguồn dưỡng và khoáng chất dồi dào, không chỉ là nguồn thực phẩm sạch mà còn là nguyên liệu có giá trị đối với sức khỏe con người.
"Anh không thấy có vấn đề gì," Đường Hành ngắt lời, "Thôn đó không có người khuyết tật hay bị bệnh nặng gì à."
Tôn Kế Hào trố mắt một lát sau đó cười: "Có phải mấy đứa Lục Mỹ Ninh kể cho em nghe không? Hai đứa nhóc đó rất có trách nhiệm."
"Dân trong thôn có người khiếu nại, trước khi đoàn chúng ta tới thì cán bộ đã đuổi đi vài người."
"Haizz, chắc do anh không giải thích rõ ràng với tụi nhỏ," Tôn Kế Hào vỗ vai Đường Hành, "Cụ bà kia ấy à, con trai bà ấy là trưởng thôn tiền nhiệm, em hiểu chưa? Chắc chắn cụ bà ấy muốn gây khó dễ với cán bộ, chuyện chẳng có gì cũng bơi móc ra.
Anh tới nhà bà cụ rồi, anh thấy bà ấy không được minh mẫn lắm."
"......!Bà ấy nói em trai Lý Nguyệt Trì đầu óc có vấn đề."
"Vậy thì em cứ hỏi tiểu Lý là được rồi," vẻ mặt Tôn Kế Hào có hơi khó hiểu: "Hai người không phải là bạn học cũ à?"
Bạn học cũ cái con mẹ nó.
10 giờ rưỡi đêm, Đường Hành cầm một điếu thuốc đã châm lửa, cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn ném điện thoại.
Cậu đã gọi WeChat cho Lý Nguyệt Trì năm lần nhưng vẫn không có người nghe máy.
Đây là cái gọi là bạn học cũ đây sao? Cậu thậm chí còn không có số di động của Lý Nguyệt Trì.
Cậu tìm không thấy anh, dù biết rõ anh đang ở Thạch Giang, nhưng cậu vẫn không tìm thấy anh đâu.
Đường Hành lặp đi lặp lại những lời Tôn Kế Hào nói.
Tôn Kế Hào nói, không trả lời WeChat à? Mạng bình thường mà ta, trong thôn không có wifi sao......!Người ở quê đều ngủ sớm chắc là cậu ấy ngủ rồi, không xem điện thoại....!Ngày mai gặp rồi hỏi cậu ấy thôi vậy.
Huống chi 6 năm trước cậu cũng chưa bao giờ nghe Lý Nguyệt Trì đề cập đến chuyện của em mình.
Khi đó Lý Nguyệt Trì gọi điện về nhà, chỉ hỏi thăm "Em học ở trường thế nào" —— đây không giống như đang hỏi về một người em có vấn đề về trí tuệ đúng không?
Từng dòng tin nhắn, từng lời nói giống như bị ném vào bóng đêm vô biên.
Lần cuối cùng chuyện tương tự thế này xảy ra là cách đây 5 năm, lúc ấy Đường Hành sang Anh học lên thạc sĩ.
Khi những ráng chiều hè rạng rỡ xuất hiện cũng là lúc cậu bắt đầu mất kiểm soát bấm số điện thoại của Lý Nguyệt Trì.
Khi đó Lý Nguyệt Trì đã vào tù, mà có làm thế nào cậu cũng không nhớ nổi chuyện này.
Cậu nhắn WeChat, gửi tin nhắn, nhắn cả QQ, cậu hỏi anh đang ở đâu, anh có đó không Lý Nguyệt Trì? Đừng bỏ mặc em, em về liền đây.
Em mua vé máy bay rồi, hy vọng không bị trễ giờ bay đến Thượng Hại vào trưa mai—— Lý Nguyệt Trì, giờ anh đang ở đâu.
Những chuyện xảy ra sau đó cậu không tài nào nhớ nỗi.
Ký ức của cậu như bị xóa sạch, hoàn toàn trống rỗng.
Sau khi định thần lại, cậu nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh yên tĩnh, ngoài cửa sổ là bầu trời đêm Luân Đôn.
Điện thoại rung lên.
Zita: Thầy Đường, xin lỗi vì làm phiền thầy......!chuyện sao rồi ạ?
Đường Hành: Còn chờ xác minh lời cụ bà ấy nói, chuyện này các em không cần lo lắng.
Zita: À, vậy là tốt rồi......!em xin lỗi đã làm phiền thầy.
Đường Hành: Không phiền.
Em nghỉ ngơi sớm đi.
Sự việc không phải nên là như vậy sao? Mẹ của trưởng thôn cũ bất mãn với cán bộ thôn, lại còn già cả không minh mẫn nên khi sinh viên đến thăm đã cố ý nói vài lời sai lệch.
Chắc chắn là như vậy.
Cậu không thể vì có nhắc đến Lý Nguyệt Trì mà ngay cả việc dùng lý trí để phán đoán cũng không làm được, cậu đã 27 tuổi, không thể đến nông nỗi như vậy được.
11 giờ rưỡi, Đường Hành đang ngồi trên một chiếc xe gắn máy lao đi như bay như đêm khuya vắng.
Núi đồi đen như mực, chỉ có ánh đèn xe màu váng chiếu sáng một khoảng nhỏ trên con đường phía trước.
Xe phóng rất nhanh, gió đêm lạnh căm quất vào mặt, Đường Hành không thể không nheo mắt lại.
"Còn bao lâu nữa thì tới vậy bác?"
"Nửa tiếng nữa!" Người đàn ông lái xe nói, "Vậy là nhanh rồi đó.
Nay không có mưa nên đường dễ đi."
Ban đầu cậu tìm taxi, tài xế vừa nghe đi đến thôn Bán Khê liền thẳng thừng từ chối "Xa quá, đường thì khó đi —— cậu đi Đồng Nhân thì tôi còn chở được."
"Tôi sẽ trả thêm tiền," Đường Hành nói, "Nếu không anh ra giá đi?"
"Không phải vấn đề tiền đâu sếp ơi.
Sáng mai tôi phải bàn giao xe.
Giờ chở cậu đi thì lúc về đã 5, 6 giờ sáng! Không kịp!"
"Anh có đồng nghiệp nào khác không?" Đường Hành nói, "Đồng ý đi tới thôn Bán Khê, bao nhiêu tiền cũng được."
"Không ai đi hết, muộn quá rồi!"
"......"
Trong một khắc, Đường Hành gần như hoài nghi bản thân nên đi bệnh viện chứ không phải tới thôn Bán Khê.
Có phải bệnh của cậu lại tái phát không?
"A mà từ từ," tài xế giữ chặt Đường Hành, chần chờ một lúc "Có một người......!Để tôi hỏi giúp cậu một chút."
Vì vậy mà lúc này, Đường Hành ngồi ở yên sau xe gắn máy để đi đến thôn Bán Khê.
Nhà của lão Nhậm ở thôn Bán Khê, làm nghề trồng trà.
Thời gian gần đây là dịp trà mùa xuân đang được bán ra nên hằng tuần, có ba đến bốn ngày là ông đều đi đi về về giữa thôn Bán Khê và huyện Thạch Giang.
"Năm nay trà thu hoạch được nhiều lắm," lão Nhậm cười nói, "Giá bán so với năm ngoái cao hơn một chút."
"Thôn mình ai cũng trồng trà hả bác?"
"Cũng không hẳn, một số người đi làm thuê làm mướn, có người thì sức khỏe gặp vấn đề nên chẳng làm được gì cả."
"Nhà họ Lý có trồng trà không bác?"
"Họ Lý nào? Thôn bọn tôi có mấy nhà họ Lý lận!"
"Lý Nguyệt Trì.
Con trai lớn tên là Lý Nguyệt Trì."
"À,