Đường Hành không biết vì sao mình lại nói dối, chỉ cảm thấy sẽ không trùng hợp tới mức ấy.
Chiều hôm đó, sau khi kết thúc buổi trại hè được trường tổ chức dành cho các sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc được tuyển thẳng lên cao học, cậu bị giáo sư An lôi đi hàn thuyên tận hai mươi phút.
Cậu, Tưởng Á và An Vân vội vội vàng vàng ăn cơm xong chạy tới "Trường Ái" thì các ban nhạc khác đang trình diễn.
Nhóm cậu đến trễ nên phải đợi nhóm tới trước hát xong mới được lên sân khấu.
Cứ đứng vậy mà chờ, bị muỗi chích đầy trên chân, vì vậy, ấn tượng của cậu đối với buổi tối hôm ấy vô cùng sâu đậm, ban nhạc cậu biểu diễn bài 《 Gió thoảng đêm hè 》.
Lý Nguyệt Trì "Ừ" một tiếng, hình như không quá để tâm "Bài đó nghe rất hay."
Là người hát hay hay là giai điệu hay? Đường Hành không thể hỏi cho ra lẽ, chỉ đành nói "Bài đó của Ngô Bạch."
Lý Nguyệt Trì gật gật đầu, xoay người cầm hai cái chén không trên thùng nhựa đi vào nhà tắm.
Đường Hành cũng đi theo, thấy anh ngồi xổm rửa chén bên vòi nước.
Cái vòi nước đó chỉ cao tới thắt lưng anh, mà cái bồn nước bên dưới cũng nhỏ đến đáng thương.
Có lẽ do lưng bị thương, nên dù đang ngồi xổm nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, vì vậy mà tư thế rửa chén của anh có hơi nghiêm túc.
Đường Hành đứng ở cửa nhà tắm nhìn anh, ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không tài nào tưởng tượng được anh rốt cuộc thiếu tiền tới mức nào.
"Cậu về đi," Lý Nguyệt Trì rửa chén xong rồi lại rửa nồi, đưa lưng về phía Đường Hành, "Cậu cũng thấy rồi đấy, phòng này không có đủ chỗ cho cậu ngủ."
Đúng là vậy thật, hơn nữa Đường Hành cũng không muốn ngủ ở đây chút nào.
"Vậy lỡ như tối nay anh bị sốt thì sao?"
"Tôi có thuốc hạ sốt."
"Nếu sốt quá cao thì sao?"
"Sẽ không," anh ngừng lại một chút, "Cậu không yên tâm thì có thể cho tôi số điện thoại, nếu sốt cao quá thì tôi gọi cho cậu."
"Vậy anh cho tôi số của anh đi."
"Được."
Đường Hành nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Ngày mai tôi mua cơm cho anh, địa chỉ phòng trọ của anh là gì?"
"Không cần đâu."
"Bác sĩ nói anh phải ——"
"Sáng tôi phải đi làm, không có ở nhà."
"Anh bị như vậy mà còn đi làm gì nữa!"
"Dạy phụ đạo, không đi không được."
"......!Vậy khi nào anh làm xong?"
"Không biết."
"Không biết?"
"Dạy xong còn đi phát tờ rơi."
"Vậy anh cho tôi biết khi nào anh ở nhà đi," Đường Hành cắn răng nói, "Tôi còn phải tới gửi tiền cho anh nữa mà."
Lần này, lần này chắc sẽ không từ chối nữa đấy chứ? Anh ta cần tiền như vậy chắc sẽ không xua tay bảo không cần cậu trả tiền đâu, đúng không?
"Cậu không cần tới gặp tôi," anh vẫn quay lưng về phía Đường Hành, giọng vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt, "Đưa tiền cho An Vân, lúc đi học cô ấy đưa lại tôi là được."
......!Má!
Vừa rồi chắc chắn là do trời nóng đến mức sảng cả đầu óc mới có suy nghĩ "Người này cũng không tệ lắm"!
Anh ta có tật à? Nếu ra vẻ thờ ơ xa cách với cậu như vậy tại sao lúc cậu bị đánh còn chạy tới can thiệp? Hơn nữa, anh ta có gì đáng giá lắm sao mà lại có cái kiểu né như né tà thế kia? Người này thật sự là bị làm sao ý?
Cổ họng Đường Hành ráng phun ra hai chữ "Được thôi", sau đó mở cửa đi một mạch, không quay đầu.
Mới vừa xuống cầu thang, mùi hôi thối từ đống rác lại xộc thẳng vào mặt làm Đường Hành muốn ói ngay lập tức.
Cậu bước thật nhanh qua những con hẻm nhỏ, đi nhanh đến mức trong không khí oi bức cũng tạo được chút gió mát, chiếc áo thun mặc trên người vừa ẩm vừa khô, Đường Hành cảm thấy cơ thể mình đầy những mùi lạ, mùi cay của mì gói, mùi thôi của đống rác, thậm chí còn có mùi thuốc sát trùng trong phòng khám, những mùi này trộn vào nhau nhau khiến cho lưng cậu như bị châm chích.
Đi đến trước cửa "Trường Ái", Đường Hành mới thả chậm bước chân, thở phào một hơi.
Một nơi xa xăm nào đó trên bầu trời đêm truyền đến một tiếng sấm mơ hồ
Điện thoại đổ chuông, là An Vân gọi.
Đường Hành bỗng nhiên nhớ ra vẫn chưa cho Lý Nguyệt Trì số điện thoại của mình và đương nhiên, cậu cũng không có số liên lạc của Lý Nguyệt Trì.
"Alo?"
"Cậu đang ở đâu?"
Trước cửa Trường Ái ."
"Mình đang ở cùng với lão Tưởng, cậu ở đó đợi tụi mình tới đón cậu."
An Vân nói xong liền cúp máy, giọng có vẻ khó chịu.
Đường Hành đứng trước cửa "Trường Ai" chờ, chốc chốc lại đưa mắt liếc cái bảng hiệu quán màu hồng phấn lấp lánh kia.
Cậu nghĩ, Lý Nguyệt Trì sẽ không bị sốt nặng đâu đúng không? Nhưng anh có thuốc hạ sốt rồi mà, chắc là sẽ sốt không cao lắm đâu......!Từ phòng trọ của Lý Nguyệt Trì có thể nhìn thấy được bảng hiệu "Trường Ái", vậy còn tiếng hát thì sao? Có thể nghe rõ được tới mức nào?
Đường Hành có hơi tâm phiền ý loạn, nhưng rồi lại cảm thấy bản thân mình không cần phải lo lắng cho một người kỳ cục như vậy —— dù sao cậu cũng đã hết sức tận tình tận nghĩa, nhưng mà người ta không nhận, cậu cũng hết cách.
Ngay sau đó, một chiếc taxi ngừng ở đầu hẻm, giọng Tưởng Á theo đó vang lên: "Con —— tôi ——"
Đường Hành thầm chửi một câu "Ngu", rồi đi tới bước lên xe.
"Người thì trở về nguyên con rồi đây, bác tài xế ơi, tới chợ đêm Trác Đao Tuyền nào," Tưởng Á nói xong, nhìn Đường Hành, "Tối nay cậu không về nhà đúng không?"
Đường Hành liếc mắt về phía ghế phó lái, An Vân vẫn cứ im lìm nãy giờ, nghĩa là đang tức giận.
"Không về." Đường Hành nói.
"OK," Tưởng Á hoan hô, "Tới chỗ mình chơi trò đấu địa chủ! Mình mua bộ bài Poker mới!"
Tưởng Á là người Nội Mông, gia đình làm ăn kinh doanh phát đạt.
Cậu ta đến Vũ Hán học đại học, ba cậu ta mua hẳn cho cậu ta một căn hộ gần tàu điện ngầm Trác Đao Tuyền.
Mỗi khi rảnh rỗi buồn chán, ba người liền tụ tập ở nhà Tưởng Á xem phim, có đôi khi sẽ chơi trò đấu địa chủ.
Xe taxi chạy tới chợ đêm, lúc này đang là thời điểm náo nhiệt sầm uất nhất.
Con đường không rộng lắm mà người ngồi đầy hai bên đường, mùi khoai tây chiên và tôm hùm đất bay khắp nơi.
Cả ba ngồi xuống quán thịt nướng vẫn thường ăn.
Có ánh đèn chiếu tới, Đường Hành mới phát hiện xương gò má bên trái của An Vân hơi sưng lên, có bôi thuốc tím trên đó.
"Mấy cậu tới bệnh viện à?" Đường Hành hỏi.
"Haizz, bị thương có chút éc như vậy đi bệnh viện chi cho phiền," Tưởng Á nháy mắt với Đường Hành, "Bọn mình, chậc, tới nhà anh An."
An Vân vác mặt nói: "Ghi-ta của cậu để ở nhà mình."
Đường Hành: "Ừ, lại cãi nhau à?"
Tưởng Á thở dài: "Thì cô thấy tụi mình bị thương nên lo lắng thôi mà, không phải sao."
"Cái đó gọi là lo lắng à?" An Vân đập bàn một cái, "Tưởng Á, cậu soi lại lương tâm cậu đi rồi nói lại lần nữa, đó gọi là quan tâm lo lắng à? Đó là xem thường tụi mình!"
"Thì cô đang ở kỳ mãn kinh à, phụ nữ ở thời kỳ này đều như thế cả," Tưởng Á an ủi nói, "Cậu cứ nghe tai này lọt tai kia là được rồi."
"Ngày nào cũng dính vào mấy đứa chẳng ra thể thống gì, có