Đường Hành chạy trối chết.
Cậu đạp chiếc xe đạp nhanh đến mức không khí bên tai phát ra âm thanh, như thể chỉ cần cậu cố hết sức chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng kia, ra khỏi con hẻm nhỏ kia, chạy khỏi thôn Đông Hồ này —— là những việc ấy chưa từng xảy ra.
Cuối cùng, cậu phanh xe lại dưới lầu nhà Tưởng Á, thở hồng hộc, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán cậu, chảy cả vào mắt cậu.
Cậu ngồi trên xe đạp, một chân chống xe, một chân đặt trên bàn đạp, cả người ngơ ngác và lặng im.
Người trên đường đi ngang qua đều nhìn cậu, nhưng cậu thì chẳng thấy gì cả.
Ánh hoàng hôn lúc này đã buông xuống tận chân trời, Đường Hành cảm thấy lòng mình cũng giống như hoàng hôn, vốn là ấm áp, nhưng cứ chìm mãi chìm mãi, và rơi vào đêm đen lạnh lùng.
Cậu nhận ra bản thân không thể nào giả vờ rằng những chuyện này chưa từng xảy ra, bởi vì những hình ảnh ấy vẫn còn hiển hiện trước mắt cậu.
Lý Nguyệt Trì nói "Hai ta thật sự không có khả năng", lúc anh nói câu này, Đường Hành đang nhìn chằm chằm cái chén trong tay mình, trong chén còn có vài sợi mì vàng và hai miếng cải thìa trắng, Đường Hành cảm thấy mình như một tên ăn xin đầy thất bại, bị ban lệnh trục xuất vĩnh viễn.
Lần này coi như là hết thật rồi.
Đường Hành lên lầu, gõ cửa, mở cửa là một bà thím cuốn lô đầy đầu "Ai vậy, cậu tìm ai?"
"Tôi......!xin lỗi, tôi đi nhầm." Đường Hành phản ứng lại, nhận ra mình đi nhầm tầng.
Bà thím ấy nói thầm một câu rồi đóng cửa lại.
Đường Hành lại đi lên hai tầng nữa, đến trước cửa nhà Tưởng Á.
"Tưởng Á." Đường Hành gõ cửa, không ai trả lời.
Có lẽ Tưởng Á ra ngoài rồi.
Đường Hành cũng không sốt ruột, chậm rãi ngồi xổm xuống, lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo.
Cậu lo cong chân chạy thoát thân nên lúc này mới có cảm giác mệt lả cả người.
"Tới đây!" Cửa bỗng nhiên mở ra, Tưởng Á nhô đầu ra, "Đệt, cậu chọn thời điểm thật là cmn chuẩn!"
Đường Hành ngẩng lên nhìn cậu ta: "Không tiện à?"
Tưởng Á cười hề hề "Lộ Lộ đang ở đây —— mà thôi, cậu cũng tới rồi, ba chúng ta chơi đấu địa chủ đi."
Đường Hành vào nhà, thấy một cô gái đang ôm gối ngồi trên sô pha, hóa ra đó là cô gái Tưởng Á dắt đi vào đêm họ xem buổi biểu diễn tại Livehouse trên đường Giang Hán.
Không ngờ hai người vậy mà vẫn còn qua lại với nhau, người yêu à? Nếu là ngày thường thì chắc chắn Đường Hành đã quay thẳng đầu mà đi, cậu không có sở thích làm kỳ đà cản mũi.
Chỉ là hôm nay, ngay lúc này, cậu thực sự cần một người để trò chuyện, để làm cậu phân tâm.
Nếu không, cậu không biết mình sẽ làm nên chuyện gì nữa.
"Đây là Đường Hành, hát chính của nhóm anh, chắc em cũng biết đúng không?" Tưởng Á giới thiệu với Lộ Lộ.
"Woa, lần đầu tiên nhìn gần như vậy!" giọng Lộ lộ lanh lảnh, "Anh đẹp trai quá trời."
"Gì đây," Tưởng Á làm vẻ ghen tuông, nắm cằm Lộ Lộ ép cô bé nhìn mình, "Anh đẹp trai ở chỗ này này."
Cả ba thực sự chơi đấu địa chủ nguyên buổi tối.
Cho tới hơn 9 giờ tối, Lộ Lộ ngáp dài một cái, than buồn ngủ, Tưởng Á kêu cô lên lầu trên ngủ.
Cô nàng vỗ vỗ đầu Tưởng Á, khẽ cười nói: "Chờ anh nhé." Sau đó chậm rì rì rời đi.
Tưởng Á lấy trong tủ ra một chai Whiskey, đưa cho Đường Hành một ly thủy tinh và rót cho cậu một ly rượu không quá nhiều.
Loại Whiskey này có một màu vàng sậm giống như màu vân gỗ, trên chai có in tiếng Pháp, không rõ là của hãng rượu nào.
Để bảo vệ cổ họng, Đường Hành không hút thuốc lá, cũng rất ít uống rượu mạnh, nên khi vị đắng và cay của Whiskey bật lên nơi đầu lưỡi, cậu không khỏi nhíu mày.
Tưởng Á tự nhấp một ngụm, hỏi: "Ai chọc cậu?"
Đường Hành nói: "Không ai cả."
"Làm ơn đi, cậu thử tìm gương mà tự soi cái nết mình lúc này, khác gì bị người ta đánh đâu," Tưởng Á ôm vai Đường Hành, "Nói cho ba ba nghe cái nào, để ba ba ra tay bênh đỡ cho nè."
"Phắn đi."
"Vậy thôi nói nghiêm túc, có phải gần đây cậu có chuyện gì đúng không?"
"Sao lại hỏi vậy?"
"Trực giác của đàn ông.
Lại cãi nhau với mẹ à?"
"Không phải mẹ mình......!Hỏi cậu một câu."
"Gì?"
Đường Hành do dự một chút, tìm câu mở lời sao cho thật tế nhị và uyển chuyển "Cậu và Lộ Lộ yêu nhau như thế nào?"
"Thì cứ như vậy thôi, tối hôm đó không phải cậu cũng thấy à" Tưởng Á nói với giọng điệu như lẽ đương nhiên, "Hai đứa mình ra khỏi Livehouse là tới khách sạn đặt phòng, xong xuôi cô ấy còn khen mình thể hiện rất tốt, rồi thì là bọn mình......"
"Dừng," Đường Hành bất lực nói, "Cậu có mối quan hệ yêu đương nào bình thường chưa?"
"Thế nào gọi là bình thường?"
"Thì là, ví dụ như, cậu theo đuổi một cô gái, nhưng thất bại......"
"Đệt," Tưởng Á hốt hoảng, hai tay ấn lên vai Đường Hành, "Con trai à, con thẳng mà?"
"......"
"Thôi," Đường Hành nói, "Mình về đây."
"Đừng nóng mà! Lại đây, để tớ chỉ dạy cậu," Tưởng Á túm chặt Đường Hành lại, "Theo đuổi crush à, làm gì có chuyện cứ nói theo đuổi là được! Cần thời gian, sức lực và nhân dân tệ nữa, nói chung là thể nào cậu cũng phải trả giá một cái gì đó!"
"Trả giá kiểu như nào?"
"Làm một phép so sánh nhé, cậu thích ai thì cậu cũng phải thể hiện là cậu đang theo đuổi người ta, đúng không? Người ta thích cái gì thì cậu mua cho cái đó, một lần không đủ thì nhiều lần!"
Đường Hành nghĩ, Lý Nguyệt Trì thích cái gì? Chắc là thích tiền, thực tế thì cậu cũng đã cho anh tiền, nhưng Nguyệt Trì không cần.
"Ngoài tiền ra thì sao?" Đường Hành nói, "Có cách nào khác nữa không?"
Tưởng Á nói: "Ngại quá, kẻ hèn này chưa từng gặp cô em gái nào mà đồng tiền không thể giải quyết được."
Đường Hành nghĩ thầm mình đúng là đầu óc cửa kẹp mới tới hỏi ý kiến tên này.
"Cậu đừng nhìn mình kiểu đó," Tưởng Á hạ giọng, "Con à, nói thật đó, đẹp mã như cậu, tiền cũng chẳng cần tốn một cắc."
Thôi bỏ đi.
"Thật đó, cậu chỉ cần giũa lại cái nết của cậu là ngon ăn rồi!"
"Người đó có bạn gái."
"Có thì có thôi," Tưởng Á dừng lại, quay đầu nhìn Đường Hành, "Bạn gái? Cậu, đừng nói cậu crush gái cong nha?"
Đường Hành im lặng hai giây, đứng dậy nói: "Về đây, cậu lên vui vẻ với Lộ Lộ đi."
"Từ từ, cậu nói cho rõ cái đi!" Cuối cùng Tưởng Á cũng phản ứng kịp, lắp bắp nói, "Chẳng lẽ......!Chẳng lẽ cậu crush trai thẳng?"
"Con mẹ nó ai mà biết anh ta thẳng hay cong."
"Trai thẳng lại còn có bạn gái?"
"Lớn hơn 10 tuổi."
"......!quá kích thích."
"Đi đây."
"Không biết có khả năng này không," Tưởng Á nói năng cẩn thận hơn, "Có khi anh ta vì để cậu hết hy vọng nên lừa cậu đó."
"Nói dối mình là có bạn gái?"
"Ừ.
Mười tuổi à, chênh lệch cũng quá lớn."
"Mình thấy không quá mức."
"Thực sự là có khả năng này, cậu cứ ngẫm lại đi, nếu đột nhiên mình theo đuổi cậu......!cậu cũng sẽ nói là đã có bạn trai để