Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Hành và Lý Nguyệt Trì tạm biệt nhau ở tuyến số 2 —— Đường Hành đi tìm Tưởng Á, An Vân, còn Lý Nguyệt Trì thì đến bệnh viện. Tàu đã đến ga Hổ Tuyền, Đường Hành thấp giọng nói: "Em đi đây." Xung quanh đầy người, cậu có muốn làm gì cũng đành chịu.
"Ừm." Lý Nguyệt Trì lắc lắc chiếc điện thoại với cậu, không nói gì khác.
Đường Hành đi ra khỏi toa tàu, xoay người ngừng lại. Lý Nguyệt Trì đứng ngay cửa, chỉ cách cậu vài bước, họ đứng nhìn nhau. Ngay sau đó, tiếng thông báo sắp đóng cửa tàu vang lên, cửa bảo vệ (*) và cửa tàu cũng từ từ khép lại, hình ảnh Lý Nguyệt Trì trong mắt Đường Hành trở nên hẹp dần, ở khoảnh khắc cuối cùng, anh cười với Đường Hành.
Cho đến tận lúc quẹt thẻ ra khỏi nhà ga và đi vào khu căn hộ nhà Tưởng Á, hình ảnh ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí Đường Hành. Lý Nguyệt Trì mặc một chiếc áo thun có màu xám như màu sắt, cánh tay thon dài và rắn chắc lộ ra bên ngoài. Anh có làn da ngăm do phơi nắng, cặp lông mày đen nhánh, lông mi cũng vậy, mà đôi mắt lại còn đen và sáng ngời hơn cả. Khuôn mặt ấy như được một cây cọ nhúng trong lớp mực dày đặc, và họa xuống từng đường nét sắc sảo, làm người ta nhìn thấy là nhớ mãi không quên.
Đường Hành gọi điện cho người hướng dẫn, sau đó lên lầu, gõ cửa.
Tưởng Á ra mở cửa, nhìn Đường Hành một lượt từ trên xuống dưới, giọng cà khịa nói: "Chẹp, có niềm vui nên tâm tình sảng khoái dữ ta!"
Đường Hành nói: "Ganh tị à?"
"Ganh tị cái đách, cứ làm như mình ế," Tưởng Á đưa mắt liếc vào phòng ra hiệu, có vẻ vui sướng khi người gặp họa, "Cơ mà có vài người thì mình không chắc đâu."
An Vân đi ra nhấc chân muốn đá mông Tưởng Á, Tưởng Á nhanh chóng né đi: "Nói thật đi lão An, cậu và Điền Tiểu Thấm sao rồi?"
An Vân không thèm để ý tới cậu ta, mặt khó ở nhìn chằm chằm Đường Hành.
Đường Hành thành khẩn nói: "Thật sự là đến để cảm ơn cậu."
"Bó tay với cậu," An Vân mắng, "Lúc nhận điện thoại cậu không thể nói là anh ta đang ở bên cạnh cậu được à?"
"Lúc ấy...... có chút đặc biệt."
"Sao sao," Tưởng Á chọt vai Đường Hành, ái muội nói, "Củi khô bốc lửa à?"
"Biến."
"Ba ba là người từng trải mà," Tưởng Á nói, "Cái mỏ cậu còn hồng thế kia cơ mà, haizz — củ cải trắng nhà chúng ta cứ vậy mà bị bứng."
Đường Hành mất tự nhiên mím mím môi, nói với An Vân: "Lý Nguyệt Trì biết cậu không phải có ý nhắm vào anh ấy."
"Đệt. Mình chính là đang nhắm vào anh ta đó!"
"Tại sao chứ?"
"Vì anh ta không đáng tin, thật đó," điệu bộ của An Vân như có vẻ vô cùng đau lòng, "Anh ta nghĩ cậu là khỉ à mà giỡn kiểu đó? Lúc thì nói có bạn gái, lúc thì không. Anh ta nói gì cậu cũng tin à?"
"Người đó là cô giáo của anh ấy."
"Cô giáo? Tưởng người thân gì chứ," Tưởng Á cũng nhíu mày, "Vì cô giáo mà đi vay nặng lãi à?"
"Anh ấy nói mang ơn cô ấy."
"Ơn gì? Ơn cứu mạng à? Đang quay drama à?" An Vân nói rất nhanh cứ như đang bắn súng, "Anh ta khôn hơn cậu nhiều lắm, cậu cẩn thận chút đi chứ!"
"Mình biết," Đường Hành bị hai người họ nói làm cho phiền lòng, "Sau này sẽ hỏi kỹ hơn."
Tất nhiên là cậu cũng muốn hỏi cho rõ chuyện về cô giáo Triệu ấy, nhưng lại không biết mở miệng thế nào —— không thể nói là có một tối em lén chạy đến bệnh viện thấy cô ấy đang dựa vào anh, thật sự là cậu không thể nào nói được. Vả lại cô Triệu cũng đang bị bệnh nguy kịch.
Tưởng Á đi ra từ phòng bếp bưng theo một đ ĩa dưa hấu, hưng phấn hỏi: "Vậy là hai người thật sự quen nhau à?"
"Thật."
"Người anh em đó đẹp trai ghê."
"Đẹp trai có ăn được không." An Vân tức giận nói.
"Cậu nói vậy chứ," Tưởng Á nhún vai, "nếu Điền Tiểu Thấm không như vậy thì cậu thèm liếc mắt tới người ta chắc?"
Thấy hai bên lại sắp sửa nhào vô cự lộn Đường Hành vội nói sang chuyện khác: "Cuộc thi đấu kia đăng ký sao rồi?"
Tưởng Á: "Cuộc thì gì?"
"Thì Chu Hắc Áp đó."
"Cậu sắp đi rồi thì đăng ký làm gì."
Đường Hành nhìn cậu ta không nói gì.
Tưởng Á ngẩn người: "Chứ không phải cậu đi Nhật à —— đệt, hay là không đi?"
"Mình vừa mới nói chuyện điện thoại với người hướng dẫn."
"Đường Hành," An Vân im lặng một lúc, giống như hoàn toàn hết cách, chỉ có thể bất lực "Vậy cậu định giải thích với thầy Đường thế nào?"
"Thì cứ nói là không muốn đi nữa."
"Và thầy ấy sẽ tin?"
"Tin hay không không quan trọng, dù sao cũng không thể trói mình đem qua Nhật được," Đường Hành có hơi mất kiên nhẫn, "Cậu đi đăng ký đi Tưởng Á."
"Không đi thì không đi thôi, Nhật nhỏ xíu như vậy có gì vui chứ," so với An Vân, Tưởng Á vô cùng hớn hở vui mừng, "Như vậy thì Đường Hành không phải đi xa nữa, bọn mình có thể tham gia cuộc thi, rồi