Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trưởng khoa Từ đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi đến cửa phòng thì xoay người lại, hỏi nghiêm túc: "Cậu thật sự không về cùng tôi à?"
Đường Hành cúi đầu không nhìn hắn, "Ừ" một tiếng.
"Vậy thì tôi sẽ tự viết báo cáo."
"Viết đi."
"Thì nói trước vậy thôi, tôi sẽ giữ lại Tôn Kế Hào, cậu có hối hận thì cũng đừng trở mặt."
Đường Hành không nhịn được nữa nói: "Ông có chịu đi hay chưa?"
"Cần gì phải đuổi chứ," trưởng khoa Từ lẩm bẩm, "Tôi cũng có phải là người đi quấy rối nữ sinh đâu, chỉ ăn ngay nói thật thôi —— thật không hiểu được sao Đường Quốc Mộc lại nuôi ra được người cháu như này."
Nói xong hắn ta đút tay vào túi rồi đi, bước chân nhẹ nhàng hơn so với lúc đến, rõ ràng là tâm trạng đang khá tốt.
Trong phòng chỉ còn lại Đường Hành và Lý Nguyệt Trì, nhất thời không ai cất tiếng.
Bên ngoài có tiếng ngỗng kêu và gà gáy vô cùng sống động. Nhưng dường như Đường Hành không nghe được gì, chỉ chăm chú nhìn tay mình, bên tai văng vẳng tiếng nói từ 6 năm trước.
6 năm trước, Đường Quốc Mộc cau mày khổ sở đi đi lại lại trong văn phòng. Hắn nói, bác không ngờ con bé Điền Tiểu Thấm này...... bệnh tình của con bé lại nghiêm trọng như vậy! Nếu sớm biết như vậy thì bác thà giả vờ đồng ý ở bên con bé cũng không dám từ chối!
Hắn nói bằng một thái độ chân thành và ân hận như thế nên Đường Hành hoàn toàn tin tưởng. Không chỉ có cậu, ngay cả giáo sư An – người luôn nghiêm khắc và cứng nhắc cũng nói – lão Đường, ông quá phong lưu, khoa xã hội chúng ta có nhiều giáo sư như vậy mà đâu có ai cũng mỗi ngày ngâm thơ viết chữ như ông. Ông như vậy rất thu hút mấy cô nữ sinh non nớt ông có biết không?
Ông ấy nói như đó là một điều hiển nhiên, vậy nên Điền Tiểu Thấm cũng bị Đường Quốc Mộc hấp dẫn: Một nữ sinh với tình yêu dành cho học thuật nghiên cứu gặp được một người đàn ông lớn tuổi uyên bác tài hoa hơn người, cô cuồng si yêu hắn ta, nhưng không được đáp lại nên đã nhảy lầu tự vẫn.
Là vậy sao? Hồi ấy bọn họ đều nói mọi chuyện là như thế đó.
Đường Hành đột nhiên che miệng lại, nôn khan một trận. Cậu cảm thấy dạ dày mình lại quặn thắt cuồn cuộn, không phải vì tô mì Lý Nguyệt Trì nấu mà là vì những lời nói của 6 năm trước. Những giọng nói đó như một bàn tay khổng lồ đang quấy loạn dạ dày cậu, cậu muốn nôn, nhưng chúng lại nghẹn cứng ngay cổ họng cậu, quấn vào nhau như một búi tóc ướt nhẹp.
Lý Nguyệt Trì dùng sức ôm vai Đường Hành, vỗ nhẹ sau lưng cậu.
Đường Hành run run, nghẹn ngào nói: "Anh cảm thấy ghê tởm đúng không?"
Lý Nguyệt Trì nói: "Đừng nghĩ gì cả."
"Bọn họ cảm thấy em vốn đã biết hết," Đường Hành dùng toàn bộ sức lực nắm chặt tay lại, cánh tay run rẩy, "Em thật sự không biết...... Nhưng em lại tin họ, anh nói xem em có phải là đồng phạm không?"
"Đường Hành!" Lý Nguyệt Trì khẽ quát, siết chặt cổ tay cậu, dùng sức bẻ các ngón tay cậu mở ra.
Tàn thuốc kia đã sớm nát vụn, trong lòng bàn tay Đường Hành có một vết bỏng lưu lại.
"Lý Nguyệt Trì ——" Đường Hành lẩm bẩm, "Cho em điếu thuốc."
Lần này Lý Nguyệt Trì không nói gì, trực tiếp châm lửa rồi nhét thuốc vào miệng Đường Hành. Hương vị của thuốc lá nội địa không nhẹ như thuốc lá nước ngoài, nó đậm và nồng hơn. Đường Hành vội vàng hút mạnh một hơi, sau đó ho điên dại đến mức chảy cả nước mắt, cổ họng đau đớn, lúc này mới cảm thấy khá hơn một ít.
Khi cậu hút xong điếu thứ tư, Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói: "Đừng hút nữa."
Đường Hành yên lặng buông hộp thuốc.
"Đừng nghĩ gì cả, được không?" Lý Nguyệt Trì vuốt v e gương mặt Đường Hành, "Nói chuyện với anh đi."
"Nói...... Nói gì bây giờ?"
"Em bắt đầu hút thuốc từ khi nào?"
"Em quên rồi."
"Trước đây em không hút," Lý Nguyệt Trì nói, "Em còn muốn hát."
"Ừ," Đường Hành lắc đầu, "Nhưng giờ em không hát nữa".
"Không bao giờ hát nữa?"
"Đúng."
"Hát cho anh nghe một bài đi."
"...... Bây giờ em," Đường Hành cười đau thương, "Giọng em hư rồi."
Lý Nguyệt Trì im lặng vài giây, nói: "Không sao hết."
Đường Hành đang muốn mở miệng thì anh lại nói: "Ở trong đó hơn bốn năm anh không nghe một bài hát nào cả."
Đường Hành nghẹn ngào một hồi rồi cúi đầu hỏi anh: "Anh muốn nghe bài gì?"
"Bài em hát khi lần đầu tiên anh gặp em."
Đường Hành nói: "Để em thử xem."
Cậu hít sâu một hơi hy vọng giọng của mình sẽ không quá tệ —— cậu biết giọng hát của mình đã hỏng rồi, có lẽ là do hút thuốc, hoặc có lẽ vì một nguyên nhân khác, tóm lại là nó không còn được trong và sáng như xưa nữa, nhưng ít ra cũng đừng quá khàn đặc.
Đường Hành mở môi, từ đầu tiên, Hạ, ngay lập tức cậu ngỡ ngàng nhận ra mình không thể phát âm được, Hạ —— đầu lưỡi ấn vào hàm dưới, sau đó thì sao? Cậu không biết, cậu hát không được.
Đường Hành khàn khàn nói: "Chắc em không hát bài này được."
Lý Nguyệt Trì gật đầu: "Vậy đổi bài khác."
"Sao?"
"Bài hát đầu tiên của Hồ Sĩ Thoát, còn nhớ không?"
Đường Hành nhắm mắt lại, hoảng hốt nói: "Bài hát do anh viết lời."
"Ừ."
Đúng rồi, cậu biết Lý Nguyệt Trì đang nói về bài hát đó —— lúc ấy nhóm Hồ Sĩ Thoát tiến vào vòng chung kết của cuộc thi, giám khảo yêu cầu mỗi ban nhạc phải hát bài do chính mình sáng tác. Bài hát họ biểu diễn được Lý Nguyệt Trì viết lời, An Vân viết nhạc, là bài hát đầu tiền của Hồ Sĩ Thoát.
Lý Nguyệt Trì nói: "《 Phủ kín mắt tôi 》."
À, đúng rồi, 《 Phủ kín mắt tôi 》.
Lúc ấy Tưởng Á luôn oán trách An Vân viết nhạc quá phức tạp làm cậu ta đánh trống vô cùng áp lực, sau đó lại chua chát nói với Đường Hành: "Người ta vì cậu mà viết tình ca, cậu mà hát không hay thì tranh thủ còn thời gian, tớ sẽ thế cậu hát chính."
Lúc ấy Đường Hành lạnh nhạt nói: "Cũng đách phải viết cho cậu."
《 Phủ kín mắt tôi 》.
Đường Hành che mắt, nôn nóng nói: "Nhưng em không nhớ lời."
Lý Nguyệt Trì nắm tay cậu, nhẹ nhàng nói: "Không sao."
"Có rất nhiều thứ em không nhớ được. Lúc ở bờ sông anh hỏi em có nhớ anh đã nói gì trước khi đâm Đường Quốc Mộc không —— em thật sự không nhớ gì cả, em kém cỏi