Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Hành nói xong lập tức hối hận, sợ Lý Nguyệt Trì khó xử —— dù sao thì anh cũng vừa đi học vừa đi làm nên điện thoại phải luôn đặt chế độ yên lặng. Yêu cầu này của cậu có thể nói là vô lý hoặc là quá tùy tiện.
Nhưng mà Lý Nguyệt Trì không nói gì cả, chỉ gật đầu.
Họ tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua đám đông, đi đến bàn Tưởng Á đang ngồi. Điền Tiểu Thấm thấy họ trước, vô cùng ngạc nhiên nói: "Nguyệt trì, cậu cũng tới à?"
An Vân cười hai tiếng, không nói gì. Tưởng Á cười khà khà một cách khả ố, nói: "Ờ, đúng là hiếm thấy thiệt."
Lý Nguyệt Trì cười cười với họ, nói: "Tôi tới tìm Đường Hành chơi."
Nghe anh nói vậy, trong lòng Đường Hành thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, anh không có vẻ gì là không vui cả —— khi nãy Lý Nguyệt Trì chẳng nói gì, dọc đường đi cậu đều rất căng thẳng.
Tưởng Á vươn tay về phía Đường Hành: "Thuốc đâu?"
Đường Hành đưa cho cậu ta gói Marlboro.
"Hay quá, mua có gói thuốc lá mà tận nửa tiếng đồng hồ," Tưởng Á vừa châm thuốc vừa lẩm bẩm, "Còn tưởng cậu bị ai chặn đường."
"Lo hút thuốc đi." Đường Hành nói.
"Qúa trời, còn dữ dằn như vậy......"
Lý Nguyệt Trì sáp lại bên tai Đường Hành, nhẹ giọng hỏi: "Em đợi anh lâu lắm à?"
Hơi thở anh phả vào vành tai cậu, có chút ngứa. Đường Hành nói: "Cũng không lâu lắm."
"Thuốc ngon lắm."
"Hả?"
"Cái này," Lý Nguyệt Trì giơ gói Hoàng Qủa Thụ lên, có chút ý cười trong giọng anh, "So với Hoàng Qủa Thụ thì dễ hút hơn nhiều."
Mặt Đường Hành lập tức nóng lên. Tự nhiên cậu thấy mình đúng là ngu, làm sao mà Lý Nguyệt Trì không nhận ra mùi vị của hai loại thuốc lá cơ chứ?
Lý Nguyệt Trì vẫn dây dưa gần bên tai cậu "Cảm ơn em, Đường Hành."
"Không cần cảm ơn đâu......" Đường Hành xoa xoa má mình.
Lúc này, ban nhạc trên sân khấu đã hát xong một bài hát, ca sĩ hát chính bỗng nhiên nhảy cẫng lên như một con khỉ, lớn tiếng hỏi: "Nghe Lão Bố nói đêm nay chúng ta có một vị khách quý vô cùng đặc biệt!"
Khán giả xung quanh bắt đầu sôi nổi lên, ca sĩ đó lại nói: "Bây giờ tôi xuống mời người đó lên sân khấu, được không nào?"
"Được ——"
Đường Hành quay đầu, đang ngơ ngác thì thấy hát chính và tay chơi ghi-ta Bass cùng nhảy xuống sân khấu, đi thẳng về phía cậu.
"Ông chủ," tay Bass kia mặc một chiếc áo vest không có tay vô cùng gợi cảm, bên hông áo chỉ có vài sợi dây mắc lại với nhau lộ phần xương sườn và từng lớp cơ bắp vô cùng bắt mắt, "Đi thôi, lên hát một bài nhé?"
Đường Hành thầm mắng lão Bố chơi xấu cậu, lắc đầu nói: "Các anh hát đi...... Tôi ngồi nghe nhạc được rồi."
"Đừng vậy mà" hát chính chợt xoay người hướng về mặt về phía sân khấu, hô to, "Mọi người đã từng nghe nhóm Hồ Sĩ Thoát hát chưa?"
"Rồiiiii!!!"
"Hát chính của Hồ Sĩ Thoát có đẹp trai không nào?"
"Đẹp trai!!!"
"Lên chứ?" Hát chính cười hì hì nói, "Vì mọi người nhé, ông chủ."
Đường Hành bị hai người họ đứng hai bên lôi lên sân khấu, giữa khán giả vang lên một tiếng con gái thét chói tai: "Đường Đường!!!"
"Thật ra hôm nay bọn tôi nhận được một Nhiệm vụ quan trọng ," hát chính ôm bả vai Đường Hành, nói đầy ẩn ý, "Mọi người nên hỗ trợ nhau chút, hỗ trợ nhau xíu nhé."
Ghi-ta Bass hỏi: "Cậu đẹp trai, hát bài gì đây?"
Đường Hành suy tư một lát: "Hát bài của Trương Huyền đi."
"OK," Ghi-ta Bass chỉ chỉ hát chính, "Cậu ta là fan của Trương Huyền đó."
Đèn dần mờ đi hết, chỉ còn lại một ngọn đèn chiếu sáng xuống sân khấu. Đường Hành chợt thấy hồi hộp.
Nhạc dạo đầu vang lên, cậu nắm chặt microphone, đằng hắng giọng rồi nói "Bài《 Người con Phương Nang 》, xin dành bài hát này cho...... một người bạn của tôi."
Lúc này, cậu không còn nhìn thấy rõ nét mặt của bất kỳ ai dưới sân khấu, chỉ nghe được tiếng vỗ tay trầm thấp của họ. Tất nhiên, cậu cũng không thấy được biểu cảm của Lý Nguyệt Trì, nhưng vẫn hơi nhìn về hướng anh đang ngồi, không khỏi nảy lên ý nghĩ —— trong bóng đêm này, Lý Nguyệt Trì cũng đang nhìn cậu sao?
Họ đang nhìn nhau sao?
"Gió thổi, hất lên mái tóc đen của anh, anh mặc kệ để ngọn tóc quét lên má mình..." Giọng có hơi khàn, chắc là do hút thuốc.
"Đêm đến, anh mang mùi hương của đất, thuần khiết, nguyên thủy và hoang dã...." Đúng thế, Lý Nguyệt Trì là như thế. Đường Hành nhắm mắt lại, nhớ lại lúc hai người mới gặp nhau, cậu cảm thấy bản thân người con trai ấy như bước ra từ những trang sách của Claude Levi-Strauss, anh mang theo hơi thở của núi non hằng hữu, của vật tổ linh thiêng.
Lý, Nguyệt, Trì. Anh có nghe thấy không?
Đàn ghi-ta bị đánh sai một nốt, nhưng không sao cả, Đường Hành biết giọng hát của mình đã mở ra, rộng lớn như hoàng hôn trải dài đến