Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Hành đứng trên đường một lúc, đợi cho hơi thở mình ổn định lại rồi đi vào một cửa hàng KFC. Cậu còn nhớ hồi bé mình rất thích ăn món này. Khi ấy, gà rán KFC không phổ biến như bây giờ, cho dù có là giảng viên đại học thì giá cả lúc ấy cũng phải chẳng rẻ.
Nhưng ba rất chiều cậu, hầu như tuần nào cũng dẫn cậu đi ăn một lần. Những năm đầu sau khi ba cậu qua đời, cứ tới ngày Minh thọ (Ngày sinh nhật của người đã khuất) là Phó Lệ Linh sẽ nấu riêng một tô mì Dương Xuân, hai mẹ con chia nhau ăn, coi như đang ăn sinh nhật ba cậu. Sau một thời gian dài, Phó Lệ Linh không nấu mì nữa, KFC cũng phổ biến tràn lan khắp nơi, Đường Hành đã một mình ăn KFC trong ngày sinh nhật của ba mình.
Vì ba nên cậu mới xuất ngoại sao? Có lẽ cũng vì một chút lý do đó. Cậu còn nhớ năm ấy, lúc ba cậu biết tin ông ấy được sang Paris trao đổi, tâm trạng vô cùng phấn chấn nói với cậu: "Hành Hành, ba sắp đi tới một nơi vô cùng xinh đẹp."
Sau đó, cậu không biết liệu nơi ba cậu tới rốt cuộc có xinh đẹp hay không.
Đường Hành ăn hết một cái Burger cá tuyết, vứt nửa ly Coca còn lại vào thùng rác, đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng KFC. Giữa trưa, trên đường người qua kẻ lại, một ngày mùa thu đầy nắng chói chang, cậu thấy rất nhiều học sinh cấp 3 vừa tan trường, tốp năm tốp ba cười nói râm rang nhộn nhịp cả con đường.
Thành phố giống một bức ảnh chụp bị chói sáng, Vũ Hán ít khi có được một ngày cuối thu mát mẻ như vậy.
Đường Hành đi tới "Trường Ái".
Thời điểm này quán không có khách, ông chủ A Bố đang ngồi trên quầy bar, tay cầm một chai Whiskey, vừa tự rót rượu vừa nhấm nháp.
"Yo," A Bố nhướng mày với Đường Hành, "Sao nữa đây, lại tới giúp tôi kiếm tiền à?"
Đường Hành lắc đầu, ngồi xuống ở quầy bar "Rảnh nên chán thôi."
"Chán thì đi cua gái đi."
"A Bố," Đường Hành nhìn hắn, "Anh chưa bao giờ nghi ngờ gì à?"
"Nghi ngờ gì?"
"Nếu tôi muốn cua gái...... thì tại sao lại cho cả con trai được vào cửa miễn phí?"
A Bố đớ người ra, buông ly rượu: "Là thế à."
"Ừ."
"Đúng là tôi không nhận ra thiệt...... Má, cậu thế này mà, tiếc thật đấy."
"Tiếc cái gì?"
"Thì mấy em gái đó," A Bố nhấp một ngụm rượu, "Lỡ mà sau này thành idol rồi thì mấy em gái đó chắc chắc sẽ mê mẩn cậu, đệt, rồi còn mấy trò ôm ấp nữa."
Đường Hành bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh nghĩ nhiều quá đó."
"Nghĩ nhiều á?" A Bố cười cười, "Cậu không biết là tối qua lúc cậu lên sân khấu hát, người đại diện của Linh Lại cũng có mặt à. Sau đó cô ấy hỏi tôi về cậu."
"Linh Lại?" Đường Hành ngạc nhiên, "Là cái ở Bắc Kinh à?"
"Ừ, cô gái đó là bạn cùng trường đại học với tôi."
"Hỏi cái gì về tôi?"
"Thì mấy câu bình thường như là cậu học ở đâu, có tham gia ban nhạc nào không, hát được mấy năm rồi........." A Bố dốc bình rót toàn bộ rượu còn lại vào ly, chợt nói chuyện nghiêm túc, "Đây là cơ hội tốt tiểu Đường à, phải nắm thật chặt."
Đường Hành hỏi: "Cơ hội làm nghệ sĩ?"
"Tôi biết nhà cậu có điều kiện, cũng không thiếu tiền, nhưng điều mà tôi muốn nói ở đây là, tôi sống ở vùng Hồng Sơn này mấy năm nay rồi, gặp rất nhiều các ban nhạc sinh viên. Nhóm nào đỡ hơn một chút thì dù có giải tán sau khi tốt nghiệp, dù có công việc riêng nhưng vẫn còn hay tụ tập nhau tới biểu diễn mấy bài. Không thì đa số đều tốt nghiệp rồi dã từ luôn."
Đường Hành chỉ nhìn hắn, không nói gì. A Bố lại tiếp tục líu lo: "Cậu không định lưu lại chút kỷ niệm gì hết à? Cho dù sau này cậu không tham gia ban nhạc nữa nhưng ít nhất cũng phải làm được một cuốn album kỷ niệm chứ, vậy cũng hay mà?"
"Bọn tôi cũng có thể tự ra album được."
"Không giống nhau đâu tiểu Đường," A Bố vỗ vỗ vai Đường Hành, "Có cơ hội thì đừng nên bỏ lỡ."
Nói xong hắn đứng dậy, lắc lư trong hơi men rồi lên lầu, chỉ để lại một câu trong cơn say "Cậu ngồi chơi một mình nhé".
Đường Hành ngồi một mình trong chốc lát, lấy điện thoại ra, thấy cuộc gọi nhỡ của bác mình. Tự nhiên cậu thấy bản thân không có tư cách yêu cầu Lý Nguyệt Trì đừng tắt tiếng điện thoại vì điện thoại cậu luôn luôn cài chế độ rung —— nhưng mà Lý Nguyệt Trì, Lý Nguyệt Trì cũng không hề gọi cho cậu cuộc nào.
4 tiếng đồng hồ.
Đường Hành bực bội gãi đầu, cầm di động gọi cho Tưởng Á.
"Đang ở đâu đó?" Đường Hành nói, "Tới Trường Ái đi."
"Má nó, giờ mới mấy giờ hả thằng này."
"Mau phắn đến đây."
"Rồi rồi."
Một lúc sau, Tưởng Á đến, mắt vẫn còn vừa sưng vừa híp, hiển nhiên là mới tỉnh ngủ: "Nhớ mình tới vậy à?"
"Hỏi cậu cái," Đường Hành nghiêng mặt qua chỗ khác, không nhìn cậu ta, "Cậy hay... dỗ bạn gái như thế nào?"
"Hả?" Tưởng Á hết hồn, "Sao vậy, cậu thích con gái lại rồi à?"
"...... Thôi vậy."
"Thôi cái gì mà thôi, rốt cuộc chuyện là sao?"
"Mình đi hỏi An Vân."
"Cậu coi thường động cơ chiến vùng Hồng Sơn này à?"
"Mình và Lý Nguyệt Trì cãi nhau."
"Đệt," Tưởng Á xoa xoa mặt, "Cậu hỏi đúng người rồi đó."
Đường Hành liếc cậu ta, đẩy tới cho cậu ta hai lon Sprite: "Vậy nói đi."
"Muốn dỗ người ta thì đầu tiên thái độ phải đường hoàng vào, chủ động nhận lỗi về mình, cậu hiểu không? Cho dù là cậu có