" Bác sĩ Đỗ, hơi thở của bệnh nhân đang yếu dần đi "
" Mau ECMO (*) cho bệnh nhân "
" Dạ được "
" Đưa cho tôi kéo cắt mô "
" Không được rồi bác sĩ Đỗ, bệnh nhân càng không thể giữ hơi thở lâu được nữa "
" ECMO mạnh lên một chút "
" Vết thương quá sâu, phải cắt bỏ đoạn này "
" Bác sĩ, bệnh nhân … "
Bíp ~~
(*) (Extracorporeal Membrane Oxygenation).
Đây là phương pháp sử dụng tuần hoàn và trao đổi oxy bên ngoài cơ thể nhằm hỗ trợ chức năng sống ở các bệnh nhân suy tuần hoàn hoặc suy hô hấp nặng.
***
" Mọi người vất vả rồi.
Về nghỉ ngơi đi "
" Vâng, chúc mừng bác sĩ Đỗ phẫu thuật thành công "
" Cảm ơn "
Đỗ Trình Tranh đã vật lộn trong phòng phẫu thuật dài 4 tiếng đồng hồ, trán đã lấm tấm mồ hôi, cô thở dài mệt mỏi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cô nhìn mình trong gương không giấu được sự mệt mỏi, bản thân là con lai Mĩ - Trung nên cô rất có nét Tây, mũi cao thẳng, môi đầy đặn, mái tóc vàng óng dài ngang lưng, da mặt trắng mịn, duy chỉ đôi mắt là màu đen.
Cô sửa lại tóc tai một chút rồi thoa son cho có chút tươi tắn.
Bộ blouse trắng trên người che đi cơ thể đẹp mảnh mai uyển chuyển.
Đỗ Trình Tranh hôm nay không có ca trực nên cô tan làm.
Sau khi thay một bộ đồ thoải mái xong cô nhận được điện thoại từ mẹ.
" Mẹ gọi con có việc gì sao ? "
[ Con tan làm chưa ? ]
Đầu bên kia là giọng nói của người phụ nữ trung niên.
" Con mới tan làm xong "
[ Có mệt lắm không ? ]
" Mẹ à, có chuyện gì cứ nói đi, đừng vòng vo nữa "
Cô hiểu tính mẹ mình mà, bà ấy sẽ không rảnh mà gọi hỏi thăm cô mà không có mục đích.
[ Con bé này, mẹ là đang quan tâm con thôi ]
" Vâng vâng, con cảm động lắm "
Cô gật đầu lia lịa.
[ Thực ra là có chuyện này, mẹ đã sắp xếp người để con đi xem mắt rồi đấy.
Nếu mai con không bận thì đi thử xem.
]
" Xem mắt gì cơ ? Tại sao mẹ lại tự tiện sắp xếp xem mắt ? "
Đỗ Trình Tranh có chút nổi cáu lên, nhưng kiềm giọng lại.
[ Con ở Bắc Kinh mấy năm rồi, lúc nào cũng một thân một mình.
Mẹ không yên tâm nên mới làm vậy.
Con là đang tức giận với mẹ ? ]
" Mẹ à, chuyện của con để con tự quyết định "
[ Mẹ đã để con tự quyết định nhiều năm rồi.
Mẹ không thể chờ được nữa.
Ngày mai đi xem mắt người ta cho mẹ.
Đây là con trai của bạn bè của mẹ, nếu không ưng thì còn có người khác ]
Bà ấy xem cô như bó rau mớ cá ngoài chợ đem ra rao bán rồi.
Sao có thể tự tiện đi là đi chứ ? Cô cũng đâu có ý định yêu đương với ai.
" Bệnh viện dạo này nhiều việc lắm, con nghĩ sẽ không đi được.
"
[ Không cần lo, mẹ sẽ gọi bệnh viện xin cho con nghỉ.
Mai mà không đi thì không còn mẹ con gì nữa.
Thế nhé, cúp máy đây ]
" Mẹ … "
Đỗ Trình Tranh ngơ ngác nghe tiếng cúp máy đầu bên kia, cô thở dài ảo não nhìn điện thoại một lúc rồi chuyển màn hình qua Wechat.
[ Mộc Diễm Tinh, lát có rảnh không ? Đi giải sầu với chị em ]
[ ? ] bên kia gửi lại một dấu chấm hỏi.
[ ? ] Đỗ Trình Tranh gửi lại y chang.
[ Cậu bệnh à ? Mọi hôm chị đây rủ cậu thì cậu bệnh chui rúc trong phòng khám, nay lại có hứng rủ đi chơi ]
[ Nay có tâm sự thôi mà *đáng thương* ] cô kèm theo icon con mèo tủi thân.
Đầu bên kia phì cười.
[ Được rồi, 8 giờ tối đi ]
[ Ok ]
***
" Ông chủ ơi, cho bàn này 10 xiên thịt dê nướng và bò nướng.
Thêm bia nữa "
" Được được "
Gọi món xong cô gái Mộc Diễm Tinh nhoẻn miệng cười nhìn Đỗ Trình Tranh.
" Giờ nói xem nào.
Cậu là đang có chuyện gì ? "
Đỗ Trình Tranh nghĩ lại cuộc nói chuyện của hai mẹ con mà không khỏi thở dài bất lực.
" Mẹ tớ muốn tớ đi xem mắt "
" Thế thì tốt chứ sao nào.
Lỡ đâu gặp được định mệnh " Mộc Diễm Tinh chống cằm, nén cười nhìn vẻ mặt đang " thối " của cô bạn.
" Tốt thế quái nào.
Tình trạng bây giờ của tớ sao có thể đi yêu đương.
Bản thân còn lo chưa xong, mẹ tớ còn đưa thêm gánh nặng "
" Hừm, chẳng lẽ cậu muốn khi mình thành bà cô già 40 tuổi mới chịu yêu đương ? "
" Không có, công việc của tớ khó tìm được ai thông cảm được.
Nếu quen rồi thì kiểu gì cũng không được lâu.
" cô nheo mày nghiêm túc nói.
" Chẳng phải cậu có quen biết tổng tài của Phong thị sao ? Tớ thấy hai người đi chung với nhau rất hợp nha " Mộc Diễm Tinh nhớ lại hình dáng của người đàn ông phong thái, hảo soái, hào quang ngút trời kia.
Đỗ Trình Tranh suýt sặc nước bọt, ho khan trừng mắt nhìn cô ấy " Phong Hạo ? Tớ và anh ta không thể nào được đâu, đừng nghĩ linh tinh "
" Có gì mà không thể, gái lớn chưa chồng, trai lớn chưa vợ, ai cấm cản ? "
" Không phải ý đó, nói chung tớ và anh ta là không có khả năng đâu.
" Đỗ Trình Tranh không thể cãi lý lại Mộc Diễm Tinh, cô xua tay cự tuyệt.
Cô không thể nói rằng là đã yêu đơn phương người anh em tốt của Phong Hạo.
Mộc Diễm Tinh xì một tiếng " Thế thì cậu phải làm gái ế cả đời ".
Đỗ Trình Tranh bĩu môi không thèm chấp nhặt cô ấy, lái sang vấn đề khác " Công việc cậu thì sao ? Nghe nói vừa nhận một vụ kiện ly hôn "
Mộc Diễm Tinh gật đầu " Vụ ly hôn này của thế giới thượng lưu, liên quan đến tranh chấp quyền cổ phần nên rất phức tạp.
Cậu thấy đấy, một trong những lí do ly hôn của các cặp vợ chồng là vì tiền.
"
Đỗ Trình Tranh gật đầu không ý kiến, cô không có kiến thức gì về pháp luật nhưng hiểu đạo lý trong xã hội.
Một khi không có tiền, bạn sẽ chẳng là gì trong xã hội này.
" Cho nên cậu nhất định phải làm giàu bản thân rồi lấy một tên thật là nghèo để lên đầu tên đó ngồi.
" Mộc Diễm Tinh hùng hổ nói.
Đỗ Trình Tranh phì cười trước quan điểm