Mọi thứ trôi qua rất nhanh, Đỗ Trình Tranh đã cùng Phong Hạo trong mối quan hệ hẹn hò được 2 tháng.
Cô được hưởng thụ tất cả sự chiều chuộng dịu dàng của anh, dần dần cô biết được hóa ra anh là người ấm áp tinh tế trái ngược với vẻ ngoài thiếu gia bất cần.
Tuy nhiên cô vẫn có cảm giác thiếu cái gì đó.
Hai người có thời gian sẽ đi ăn, đi dạo đâu đó hoặc cùng nhau xem một bộ phim tại nhà cô.
Hầu hết cả hai đều rất bận với công việc, nếu anh rảnh thì cô lại có ca phẫu thuật, cô rảnh thì anh bận đi công tác.
Nhưng đó không phải là vấn đề cô băn khoăn, cô rất hiểu và thông cảm điều đó, vậy vấn đề là ở đâu ?
Mộc Diễm Tinh vừa khuấy ly cà phê vừa nghe Đỗ Trình Tranh giãi bày tâm sự, cô ấy nhìn vẻ mặt của cô bạn mình.
Mộc Diễm Tinh biết Đỗ Trình Tranh chưa từng hẹn hò yêu đương với ai nên rất thiếu kinh nghiệm.
Cô ấy cười tươi nói " Vậy hai người đã như thế này chưa ? " hỏi xong cô ấy làm động tác hai đầu ngón trỏ chạm vào nhau.
Đỗ Trình Tranh khó hiểu nhìn kĩ động tác đó.
" Ý cậu là sao ? "
Mộc Diễm Tinh vừa cười vừa thở dài " Là đã hôn môi nhau chưa ? "
Đỗ Trình Tranh nóng mặt một phen, da mặt cô mỏng nên hơi ngượng ngùng một lúc, lắc đầu trả lời " Chưa, chưa có "
Mộc Diễm Tinh tròn mắt, kích động đập mạnh bàn, tiếng động lớn làm những người bàn gần đó giật mình nhìn theo.
Cô ấy ngại ngùng, thấp giọng chất vấn " Nè hai người là trẻ con sao ? Quen cũng lâu vậy rồi mà chưa hôn nhau, đừng nói tớ là hai người là yêu đương thuần khiết "
Đỗ Trình Tranh vân vê cốc nước trong lòng bàn tay, hơi cúi nhẹ đầu.
" Lúc trước là hai người hẹn hò giả tớ không ý kiến nhưng lần này đã chính thức hẹn hò rồi.
Cậu cảm thấy thiếu cái gì đó chắc chắn là sự nồng cháy trong tình yêu ".
Mộc Diễm Tinh phân tích cho cô.
" Nồng cháy trong tình yêu ? " cô hoang mang hỏi.
Cô ấy gật đầu chắc nịch " Trong mối quan hệ này tớ thấy anh ta rất chủ động nhưng lại rất thận trọng, còn cậu lại quá thụ động không để ý gì.
Lần này cậu phải chủ động gần đến, khiến anh ta thần hồn điên đảo, si mê cậu tới phát ngốc "
Đỗ Trình Tranh phát ngốc nhìn cô ấy, mặt đỏ như trái cà, đành phẩy tay liên tục " Không cần thần hồn điên đảo thế đâu ".
Mộc Diễm Tinh nhún vai nói " Tớ chính là nói như vậy, cậu phải nắm bắt một chút.
Nhất tâm nhất ý (*) "
(*) Toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ.
Đỗ Trình Tranh mím môi nhìn phản chiếu gương mặt qua kính cửa sổ.
Mộc Diễm Tinh nói không hề sai, quen được nhận sự ôn nhu của đối phương nhưng quên bản thân nên đáp trả lại, là một sự sai sót của cô.
Cô mở giao diện tin nhắn với Phong Hạo, suy nghĩ một lúc rồi nhắn gửi.
[ Anh đang làm gì vậy? Tối anh rảnh chứ ? ]
Đối phương hồi âm rất nhanh [ Anh đang bận họp.
Hôm nay có lẽ tối muộn mới tan làm ]
Mộc Diễm Tinh khẽ liếc đoạn hội thoại, nói " Nếu anh ta đang bận họp chắc chưa có ăn cơm trưa đâu, cậu thử nhắn mang đồ ăn đến công ty đi.
Anh ta sẽ cảm động chết cậu "
Đỗ Trình Tranh gật đầu đồng ý, cô chưa bao giờ đến Phong thị, xem như lần này đến thử.
[ Vậy anh ăn cơm chưa ? Để em mang đồ ăn qua cho anh ] nhắn xong cô có hơi lo lắng.
[ Được, đến nơi cứ lên phòng làm việc của anh đợi một lúc ] nhận được hồi đáp đồng ý của anh, Đỗ Trình Tranh thở phào vui vẻ, khóe môi khẽ cong lên " Tớ đi đây ".
Mộc Diễm Tinh nhoẻn miệng cười " Ừ, đi vui vẻ "
***
Phong Hạo đang chủ trì một cuộc họp đã được kéo dài 3 tiếng, từng người lên trình bày ý kiến.
Phòng họp đang căng thẳng bỗng một tiếng thông báo điện thoại vang lên, ai nấy đều liếc nhìn nhau đoán xem là của ai.
Ai dám to gan không tắt chuông trong lúc họp.
Phong Hạo ngẩng đầu nhìn điện thoại của mình trên mặt bàn đang phát sáng, anh đang bực bội trong người tính gạt thông báo qua nhưng nhìn người gửi thì đầu ngón tay khựng lại.
[ Anh đang làm gì vậy? Tối anh rảnh chứ ? ]
Hiến thấy cô sẽ chủ động nhắn tin nên hơi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, khí lạnh xung quanh đã tản bớt đi.
Khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhẹ.
[ Anh đang bận họp.
Hôm nay có lẽ tối muộn mới tan làm ]
Dạo này công ty đang sắp ra mắt phần mềm mới nên khoảng thời gian này anh quả thật rất bận, hết công tác đến tăng ca, đi họp đi xã giao liên tục.
[ Vậy anh ăn cơm chưa ? Để em mang đồ ăn qua cho anh ]
Những người ngồi trong phòng họp trơ mắt nhìn sếp cầm điện thoại gõ