Trước một ngày đi Anh, Đỗ Trình Tranh đến bệnh viện thu dọn đồ sẵn tiện chào tạm biệt đồng nghiệp.
Cô y tá thực tập không nỡ xa Đỗ Trình Tranh, mặc dù quen biết vài tháng nhưng cô ấy rất thích bác sĩ Đỗ.
Đôi mắt rưng rưng nhìn cô.
" Bác sĩ Đỗ, chị sẽ quay lại phải không ? "
Đỗ Trình Tranh cười dịu dàng, gật đầu " Chắc chắn rồi.
"
" Em muốn chị làm việc ở đây, nhưng nếu công tác qua đó cũng tốt " y tá thực tập bĩu môi lầm bầm.
Hạ Vũ cười lịch sự " Bác sĩ Đỗ, thuận buồm xuôi gió, sớm gặp lại.
" Nếu cô đã có người yêu anh ta nên từ bỏ thôi.
" Cảm ơn anh, sớm gặp lại.
" cô cúi đầu chào.
Sau đó Đỗ Trình Tranh tạm biệt vài bác sĩ y tá khác rồi ra khỏi bệnh viện.
Phong Hạo gọi điện đến.
[ Em vừa đến bệnh viện tạm biệt mọi người ]
[ Ừm, có cần anh qua đón không ? ]
[ Không sao, mai anh đến nhà em được rồi.]
[ Vậy mai anh đến phụ em dọn hành lý rồi chúng ta cùng ra sân bay ]
[ Ừm được.
]
[ Em thật sự muốn đi chứ ? ] Phong Hạo hơi chần chừ hỏi.
Đỗ Trình Tranh cười khẽ, cô hiểu nỗi lo lắng của anh.
[ Ừm, em muốn đi ]
[ Không hối hận ? ]
[ Ừm, em không hối hận ]
[ Vậy tốt, về nghỉ ngơi mai chúng ta đi ] giọng nói của anh rất vui vẻ truyền vào tai cô.
Mai Phong Hạo đi Anh nên công việc ở công ty phải giải quyết hết trong ngày nên hôm nay chắc anh phải tăng ca rồi.
Cô muốn gọi Mộc Diễm Tinh hẹn đi ăn xem như buổi tiễn cô nhưng đầu dây không bắt máy, có lẽ cô ấy cũng đang bận, cô đành bỏ cuộc đón xe về nhà.
***
Một tiền tuyến khác...
Khắp nơi ngập mùi khói thuốc và mùi máu tanh, Lục Thiên Đình mặt đối mặt với người đàn ông ngoại quốc kia, Maximus.
Hắn ta nở một nụ cười quỷ mị, hắn đang bị áp đảo nhưng không có sự sợ hãi trên gương mặt.
Lục Thiên Đình nhíu mày, anh ghét cái thái độ này của hắn, trên tay cầm khẩu súng dí sát vào trán hắn.
" Địa bàn của mày bị tao bao vây sạch rồi.
"
Hắn cười khẩy " Quả không hổ danh Bernett, lão đại bang Noir.
Nhưng mày cũng xem thường thủ đoạn của tao rồi.
" nói rồi bàn tay đang nắm chặt của hắn thả lỏng rơi ra những viên đạn bạc.
Lục Thiên Đình âm trầm nhìn hắn " Cao tay đấy, biết súng đã bị mày lén lấy hết đạn nên không sợ sệt chút nào.
"
Maximus nhanh tay chế trụ cánh tay cầm súng của Lục Thiên Đình, anh bật lại đòn của hắn, Maximus né người qua sau đó giữ khoảng cách với anh, lấy ra một khẩu súng đã giấu trong người ra.
" Bây giờ tình thế thay đổi rồi " giọng hắn tự mãn.
Lục Thiên Đình lường trước con người xảo quyệt đó, anh lấy khẩu súng khác, đương nhiên khẩu này đã lắp đạn đầy đủ.
" Vậy để xem đường bắn của ai nhanh hơn.
"
Maximus hơi bất ngờ nhưng hắn đã cười rất lớn.
" Thật mở mang tầm mắt, để tao coi kĩ thuật bắn súng của lão đại Bernett "
Hai người nhắm tầm súng vào đối phương, ngón tay chạm vào cò súng nhưng chưa có ai bóp còi.
Một lúc sau một phát đạn nổ ra nhưng không từ phía hai người đàn ông mà ở phía sau Maximus.
Hắn đau đớn nhíu mày, nhìn bên hông đang chảy máu, hắn nghiến răng tức giận nhìn kẻ dám bắn mình, bất ngờ lại là người phụ nữ đáng chết bỏ trốn đó.
Người phụ nữ này ăn gan hùm sao ?
Lục Thiên Đình nhìn cô gái thân hình thanh mảnh nhưng gương mặt thanh lãnh.
Anh không biết người này là ai nhưng có lẽ Maximus biết.
" Dừng lại đi, Maximus " cô gái đó nói lớn, bàn tay run run cầm khẩu súng.
Đây là lần đầu tiên cô ấy cầm thứ đồ chơi nguy hiếm chết người này.
Maximus gầm lên " Tại sao cô đến đây ? Cút " ở đây là chỗ nguy hiểm cô ta cũng dám bén mảng tới.
Cô ấy buông súng xuống đi đến chỗ anh, giọng nói kiên quyết " Đủ rồi đó, anh dừng tay được rồi.
"
" Cô là cái thá gì tôi phải nghe, bỏ trốn rồi còn chạy đến nộp mạng hả ? " hắn bây giờ đang rất tức giận, vết thương càng lúc càng đau.
" Tôi sẽ nghe theo lời anh nói lúc trước, cho nên đừng làm việc này nữa.
"
Hắn bất ngờ nhìn cô ấy, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
" Bây giờ cô lại muốn thỏa hiệp là có ý gì ? Cô để ý hắn " hắn ở đây là chỉ Lục Thiên Đình.
" Không phải, tôi sẽ giải thích sau, anh rút lui đi "
Hắn nghiến răng gằn giọng.
" Cô được lắm, Mộc Diễm Tinh "
Mộc Diễm Tinh nhìn hắn, trông có vẻ hắn sẽ không ra tay nữa, nhìn Lục Thiên Đình.
" Chúng tôi đình chiến.
"
Lục Thiên Đình nhìn cô rồi nhìn hắn, anh không có ý kiến gì.
" Sau này đừng đụng gì đến bang Noir "
Mộc Diễm Tinh nhìn Lục Thiên Đình buông một câu rồi quay đi, cô thở phào nhưng không bao lâu người đàn ông bên cạnh cầm súng một phát nổ nhắm đến Lục Thiên Đình.
***
Phong Hạo đặt vé máy bay 12 giờ, anh đã mua một phần đồ ăn sáng đến nhà Đỗ Trình Tranh, thấy cô đang gấp gọn quần áo vào va ly.
" Ra ăn sáng đi, lát 2