" Cô chính là cố ý tiếp cận tôi ? " giọng anh không chút hơi ấm hỏi cô.
Đỗ Trình Tranh bất ngờ nhìn anh, sự hoang mang hiện rõ của cô phản chiếu trong đôi mắt lạnh lẽo của Phong Hạo.
" Sao cơ ? "
Nghe được câu hỏi tỏ vẻ ngây thơ ấy càng khiến anh châm chọc hơn, cô không những vô tâm mà còn giỏi diễn vai ngốc nghếch.
Phong Hạo nở một nụ cười nhạt, hai người vẫn giữ tư thế ái muội này.
" Chẳng lẽ không phải ? Cô năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt tôi không phải để tạo chú ý với tôi sao ? Càng làm vậy tôi càng thêm chán ghét cô.
" giọng điệu lãnh đạm đâm thẳng vào tim cô.
Sắc mặt cô trắng bệch, ngón tay bấu chặt gấu váy đỏ ửng lên.
Hai hàm răng cô căng chặt, cuối cùng người này đã nói chán ghét cô rồi.
" Nếu tôi đã gây hiểu lầm cho anh, tôi thành thật xin lỗi.
Nhưng đều là trùng hợp, tôi không hề muốn gây chú ý.
" giọng nói cô mềm mại uyển chuyển như một làn gió nhẹ tạo cảm giác dễ nghe cho đối phương, nhưng anh lại thấy khó nghe vô cùng.
Phong Hạo cười khẩy, chóp mũi anh kề sát bên má cô, phả một hơi nóng lên tai cô.
" Cô đừng dùng giọng điệu mình là nạn nhân.
Đừng quên người đã bỏ rơi tôi là cô, người phụ bạc tôi cũng là cô.
Đỗ Trình Tranh, cô chính là tội ác tày trời.
"
Môi cô run rẩy khó lòng đáp lời, hai hàng lông mi run run khẩn trương.
Anh nói đúng, người sai lúc đầu là cô.
Lúc đầu cô không nên bắt đầu mối quan hệ nào với anh, hai người vốn là hai đường thẳng không nên giao nhau.
Là cô chấp nhận quan hệ giữa hai người, cũng là cô thẳng thừng cắt đứt quan hệ này.
Nhưng từ chính miệng anh nói, cô càng khổ sở đau lòng hơn nhiều lần.
Phong Hạo nhìn biểu cảm đã thay đổi của cô, cổ họng bật ra tiếng cười khẽ, nụ cười không cảm xúc, như một nốt nhạc trầm trong đêm vắng lặng yên tĩnh.
" Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
"
Nói xong anh quay lưng đi, sự ghét bỏ của anh đã thể hiện qua lời nói ấy.
Đỗ Trình Tranh nhìn bóng dáng anh dường như sắp xa mình, trong lòng dâng lên một nỗi sợ không tên.
Không hiểu sao nhìn thấy được sự cô đơn của anh cô thấy chạnh lòng.
" Năm đó đúng là lỗi của em, xin lỗi anh.
"
Phong Hạo sững sờ nghe người sau lưng nói chuyện chợt thấy nực cười, bây giờ xin lỗi thì có ích sao.
" Lúc đó em cũng rất đau, nhưng em đã phải đặt lên bàn cân và đánh cược, cuối cùng là thua lỗ.
Sau khi anh đi, em không dám liên lạc cũng không dám hỏi thăm về anh, em sợ ảnh hưởng đến anh, sợ tất cả mọi điều.
" cô đã cố gắng nói tiếng lòng của mình, cô biết sau khi mình nói anh sẽ càng căm phẫn hơn nhưng cô vẫn nói, bởi đây là điều cô nên làm.
Quả nhiên Phong Hạo nghe xong, tâm trạng anh càng thêm tồi tệ, cảm xúc tức giận lần nữa bị cô khơi dậy, hàng lông mày cau có, sự lạnh lẽo bao trùm không gian.
" Khi đó cô xem tình cảm của tôi là ván cược của cô ? Mẹ nó, cô coi tôi là cái gì hả ? "
" Thời điểm đó buộc em phải lựa chọn, xin lỗi, em đã không giữ lời hứa với anh.
Em chưa bao giờ xem tình cảm của anh là ván cược, mà là ván cược cuộc đời của em.
" cô mím chặt môi, giọng nói run run, cố kiềm nước mắt lại.
" Cô đã chọn Lục Thiên Đình.
Đến cuối cùng người cô quan tâm là cậu ta chứ không phải tôi.
" sự hung dữ trong đôi mắt nụ cười tự giễu của anh làm cô hoảng sợ.
" Tôi đã dành cả thời gian để chứng minh