Buổi triển lãm lần này trưng bày các mặt hàng nghệ thuật nổi tiếng thế giới nên có nhiều người tham quan.
Phong Hạo và Đỗ Trình Tranh xếp hàng mua vé gần nửa giờ mới được vào.
Lầu một là đại sảnh, lầu hai là tranh vẽ, lầu ba là các món đồ nghệ thuật cổ, lầu bốn là phòng đấu giá chỉ khoảng hơn hai tiếng sẽ mở.
Phong Hạo không hứng thú gì với hàng triển lãm, từ nhỏ đến lớn thứ anh tiếp xúc nhiều nhất là công nghệ, máy móc, còn những thứ nhẹ nhàng bay bổng nghệ thuật này anh chưa chạm bao giờ.
Ngược lại Đỗ Trình Tranh khá yêu thích chúng, gia đình cô có truyền thống nghệ thuật nên được tiếp xúc từ sớm, chỉ là cô yêu cái nghề y hơn nên đã chọn nó và xem nghệ thuật là một loại sở thích.
Phong Hạo lẽ dĩ nhiên biết sở thích này của cô nên nhân dịp có triển lãm lớn này nên đã hẹn cô.
" Muốn lên lầu nào trước ? " hai người cùng nhiều người khác đi vào thang máy, vì đông nên cô phải nép sát vào người anh, tay anh cũng tự nhiên choàng qua eo cô.
" Cứ lên từng tầng xem thử thôi " Đỗ Trình Tranh để ý cái tư thế gần này của cả hai, đầu có chút choáng nên giọng nói hơi nhỏ, cơ thể anh thơm mùi bạch đàn ngửi rất dễ chịu.
Phong Hạo ngược lại không để ý khoảng cách cả hai nên không thấy biểu hiện của cô, gật nhẹ đầu.
Cửa thang máy vừa mở, Phong Hạo buông lỏng cánh tay ra, cùng cô ra ngoài, đây là lầu 2 gian hàng trưng bày tranh.
Cả một gian phòng rộng lớn treo những bức tranh nghệ thuật nổi bật.
Phong Hạo không am hiểu gì về hội họa nhưng vẫn biết một vài bức tranh nổi tiếng cơ bản như " Starry night " ( Đêm đầy sao ) của Van Gogh, " Guernica " của Picasso, " Girl With a Pearl Earring " (Cô Gái Đeo Bông Tai Ngọc Trai) của Vermeer.
Anh chỉ nhìn lướt sơ qua các gian trưng bày rồi lại nhìn bóng lưng cô đứng nhìn ngắm tranh rất chuyên tâm, anh không muốn làm gián đoạn cô nên chỉ lẳng lặng đứng đằng sau lưng.
" Em đang ngắm bức tranh này sao ? " Phong Hạo nhìn ánh mắt đen long lanh của Đỗ Trình Tranh không dời được tranh vẽ này, tò mò hỏi.
Cô bị câu hỏi bất thình lình của anh làm cho giật mình, cắt ngang cảm xúc bên trong, trả lời đầy hào hứng.
" Đây là bức " Creation of Adam " ( Tạo ra Adam ) của danh họa Michelangelo "
" Có vẻ bức tranh này em rất thích ? "
Đỗ Trình Tranh gật đầu " Anh không thấy sao ? Hình ảnh Đấng Chúa Trời đang dang rộng cánh tay với Adam "
Phong Hạo nhìn bức tranh, đánh giá một lúc rồi gật đầu xem như đã thấy.
Đỗ Trình Tranh mỉm cười nói tiếp " Bức vẽ này có ý nghĩa liên quan đến sự sáng tạo con người, nói đến sự khởi đầu của loài người, thế nhưng nếu anh nhìn sâu hơn, bức vẽ còn muốn diễn tả mối quan hệ của Đấng Tạo Hóa.
Bức tranh cho thấy Đấng Tạo Hóa vừa có tri và tài, chỉ một cái vươn tay Ngài đã tạo ra Adam.
"
Phong Hạo như vịt nghe sấm, lọt tai này qua tai kia, nghe cô nói cứ ngỡ bản thân đang trong tiết học Văn học cổ điển.
Có lẽ anh nên " Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ "(*) với cô thôi, nghĩ như thế không khỏi phì cười trước suy nghĩ này của mình, thế thì phải gọi cô là " mama " rồi.
(*) Một ngày làm thầy, suốt đời là cha.
Học ai dù chỉ một ngày, cũng phải tôn kính người ấy như cha suốt đời.
Đỗ Trình Tranh nhìn anh cười đến phát ngốc, không hiểu anh cười cái gì, chẳng lẽ lời cô nói sao ? Nhưng có gì mà mắc cười ? " Có chuyện gì vui sao ? "
Anh lắc đầu cười " Không phải, tôi tự chọc cười bản thân thôi "
Đỗ Trình Tranh nghe thế cũng không nghĩ nhiều, gật đầu tiếp tục đi xem tranh.
Từ lầu 2 lên lầu 3 Phong Hạo và Đỗ Trình Tranh quan sát không bỏ sót cái gì, chân anh đã tê cứng nhưng không dám nói vẫn tiếp tục đi sau cô.
" Đã đến giờ buổi đấu giá rồi.
Muốn lên xem không ? " Phong Hạo nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn 5 phút sẽ đến giờ.
Đỗ Trình Tranh nhướng mày hỏi " Mặc dù không có tiền nhưng cứ đi xem thử ".
Phong Hạo chợt buồn cười trong lòng, cô là đang nói bản thân hay nói anh không có tiền ? Người điều hành một công ty mảng công nghệ hàng đầu nước tỉ dân như anh lại bị chịu khi dễ sao ?
" Muốn gì cứ việc mua thôi, thứ tôi có thừa nhất chính là tiền.
"
Đỗ Trình Tranh xì một tiếng, tên tư bản độc tài có khác.
Hai người vừa vào hội trường lớn, chọn hai chỗ ngồi trống gần sân khấu.
Người dẫn chương trình đã bắt đầu lên đọc diễn văn mở màn, sau đó là những hàng trưng bày được lên đấu giá.
Tất cả đều là món đồ cổ rất quý nên giá khởi điểm đã cực cao, nhưng những người có mặt ở đây đều có niềm yêu thích lớn với những món hàng này nên không ngại ra giá cao.
Đỗ Trình Tranh tuy trong một gia đình giàu có tiếng nhưng không có thói quen phung phí nhiều tiền nên nghe bọn họ ra giá mua có chút kinh ngạc.
Phong Hạo ngồi một bên vách chéo chân, bàn tay chống cằm nhìn sân khấu, chốc chốc lại nhìn cô gái bên cạnh đang không giấu được nét mặt ngốc nghếch, nén cười trong lòng.
" Thích gì cứ việc nói tôi biết.
Tôi không keo kiệt với bạn gái của mình " giọng anh ấm áp bên tai, hơi thở thanh mát phả nhẹ lên gò má ửng hồng của cô, từ lúc nào khoảng cách hai người đã gần hơn rồi, cả người anh đều dựa vào thành ghế của cô.
" Tôi biết rồi " với quan hệ yêu đương với anh cô không thể từ chối nên tùy tiện trả lời lại, bởi những thứ đó cô thật không dám mua.
" Món đấu giá tiếp theo là Liễn bạc Hoàng gia Pháp.
Chiếc liễn được nhà kim hoàn Thomas Germain đúc dành riêng cho vua Louis XV.
Mọi người thấy có đẹp không ? " màn kéo được mở ra, món đồ bên trong