Sau khi rời khỏi nhà Dạ Tư Thành cô nhanh chóng trở về nhà mình chuẩn bị để lên công ty.
Không hiểu sao nhưng khi vừa bước vào sảnh thì đã cảm nhận được một bầu không khí u ám lạ thường, cả tiếp tân cũng đang thở dài thở ngắn.
Trong lúc đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì chị Mục Giao bất ngờ xuất hiện.
"Giai Nghiên, sao rồi? Liên hoan hôm qua vui nhỉ?"
"À...ờm."
Nhắc đến liên hoan hôm qua trong đầu cô cứ luôn nhớ đến những chuyện xảy ra giữa mình và Dạ Tư Thành.
Và cả khi cô đã lỡ tay tác động vật lý vào mặt anh làm ủng đỏ cả lên.
Nhưng cô lại không hề cảm thấy hối hận vì chuyện đó vì đó cũng phải là cái giá cho việc tự tiện của anh.
"Thôi không sao, chị thấy em vẫn còn tươi tỉnh như thế này là tốt rồi."
"Vâng."
"À, lúc sáng chị vừa vào công ty đã nghe thấy tổng giám đốc tức giận rồi đó."
"Hả? Tức giận?"
Cô quay sang bất ngờ nhìn Mục Giao.
"Đúng vậy, anh ấy đã nổi trận lôi đình ngay khi bước vào sảnh công ty."
"Chuyện gì mà tổng giám đốc lại nổi giận?"
"Chị không biết, chắc do tâm trạng không tốt.
Chị cứ tưởng tổng giám đốc là một người hiền lành ai ngờ lúc tức giận lại đáng sợ đến vậy.
Giờ nhớ lại đến chị còn sởn tóc gáy."
"À.."
Tâm trạng không tốt? Cô trầm ngăm suy nghĩ vào hướng không xác định.
Không lẽ vì chuyện của cả hai mà anh lại đột nhiên tức giận với người khác như vậy? Đó cũng chỉ là lí do phỏng đoán của cô, chứ không đời nào mà Dạ Tư Thành anh lại có tính giận cá chém thớt như vậy được.
Mục Giao bất ngờ vỗ vai khiến cô thoát ra khỏi những suy nghĩ xa bờ.
"Vào phòng nghỉ đi, chị sẽ đưa lịch quay tiếp theo cho em."
"Được."
--------
Phía bên Dạ Tư Thành, khi anh vừa bước vào sảnh công ty lại bất ngờ xuất hiện mảnh rác nhỏ anh lại đột nhiên nổi giận lôi đình, kêu tất cả nhân viên ra để chất vấn vì mảnh rác nhỏ ấy.
Khiến cho mọi người sợ hãi mà khúm núm xin lỗi, rồi lần lượt đua nhau đi kiểm tra xem có xót lại mảnh rác nào nữa không.
Cả thư kí Lâm kế bên cũng ngạc nhiên vì thái độ lạ thường của anh, tổng giám đốc nay có chuyện gì mà sao lại tức giận như vậy nhỉ?
Xong, anh rời đi trước sự sợ hãi của tất cả mọi người.
Vào trong thang máy sự lãnh đạm u ám khác hẳn mọi ngày cũng phải khiến cho thư kí Lâm ngột thở.
Anh mở tung cửa văn phòng rồi hậm hực ngồi xuống ghế, tâm trạng anh lúc này không hề ổn một chút nào.
Anh còn phải tìm cách làm sao để níu kéo lại cô nữa đây này.
"Tổng giám đốc, anh có chuyện gì không vui sao?"
"....không có gì."
"Vậy sao sáng sớm anh đã làm mọi người trong công ty khiếp sợ vì anh vậy?"
"Cậu nhiều chuyện quá, tiếp tục công việc đi."
Thấy anh không muốn nói thư kí Lâm cũng không dám hỏi thêm vì sợ anh vì vậy mà cành thêm bực bội.
Nhưng có lẽ trong lòng thư kí Lâm cũng đã đoán ra được phần nào khi thấy bên má anh lại đột nhiên sưng lên như vậy rồi.
"Thưa tổng giám đốc, hôm nay bộ phim Thượng Thiên thống trị đã được phát sóng trên toàn bộ cả nước.
Anh có muốn xem phản ứng của mọi người không?"
"Phản ứng của mọi người trong ngày đầu tiên là như thế nào vậy?"
"Hoàn toàn rất tốt, tuy chỉ mới ngày đầu tiên nhưng đã đạt kỉ luật người xem cao nhất.
Sức ảnh hưởng của các diễn viên trong phim coi bộ rất tốt."
"Ha, xem ra đầu tư vào dự án phim này cũng không mất thất vọng nhỉ?"
Anh vừa chống cằm vừa lướt xem những bình luận từ người xem.
Xem ra đúng như lời thư kí