Tối đó, sau khi về khách sạn thay quần áo thì Trình Hải cùng với ba người còn lại đã lặp tức đến bệnh viện.
Vừa nhìn thấy Thẩm Hoà mọi người đã lần lượt chạy đến hỏi tình hình.
"Chị Thẩm Hoà, họ có sao không?"
Nhược Đình Hi lo lắng hỏi.
"Bác sĩ nói Lạc Yên Yên thì bị chấn thương tay và các vết thương ngoài da.
Còn Dương Giai Nghiên thì chấn thương vùng chân và chấn thương nhẹ ở vùng đầu.
Cả bên xương sườn cũng có dấu hiệu nứt nhẹ."
"Hả? nghiêm nghiêm trọng vậy sao?"
"Chắc tôi hết dám đi cầu thang nữa luôn quá!"
"Vậy giờ họ sao rồi?"
"Đang trong phòng rồi, vẫn chưa tỉnh dậy.
Tốt nhất là đừng nên vào, tôi đã báo cho phía công ty quản lí của họ rồi và có vẻ họ đang rất sốc về chuyện đó."
Thẩm Hoà thở dài rồi xoa xoa đầu.
"Tôi đi làm thủ tục nhập viện, trễ rồi mọi người cũng mau về đi."
Nói xong Thẩm Hoà cũng rời đi, để lại bốn người bọn họ đứng đó vô cùng lo lắng.
Vũ Bách Ngôn cũng không chịu được mà ngồi xuống ghế than thở.
"Haizzz...khi không lại bị kẹt ở cái chỗ này."
Nhìn vẻ mặt chán nản của anh ta Châu Miên liền nói.
"Ý anh là sao? Bọn tôi cũng có ép anh ở lại đây đâu."
"Tôi đã nói là sẽ quay show này với fan hâm mộ rồi, họ mà biết tôi về nước thì sẽ rắc rối lên cho mà xem."
"Ra vẻ làm chi không biết."
"Cô..."
Thấy tình hình hai người này càng căng thẳng Nhược Đình Hi liền nhanh chóng can ngăn.
"Được rồi, đang ở bệnh viện đừng có mà lớn tiếng."
"Tôi không thèm lớn tiếng với anh ta, từ lúc về khách sạn đã nghe anh ta than vãn nhức hết cả đầu."
"Rồi rồi, nhường nhịn nhau thì có phải tốt hơn không."
Nhược Đình Hi chán nản khuyên ngăn hai con người hễ chút là nóng tính này, tình thế như vậy rồi mà vẫn còn có thời gian cãi nhau.
Nhược Đình Hi nhìn xung quanh không thấy Trình Hải liền hỏi mọi người.
"Trình Hải, cậu...cậu ta đâu rồi?"
"Ha, tôi không biết.
Chắc anh ta lại chạy đi tới chỗ Dương Giai Nghiên rồi.
Tôi để ý thấy hai người họ thân thiết lắm!"
Nhờ Châu Miên nói vậy Vũ Bách Ngôn cũng nhanh chóng kể thêm.
"Đúng đúng, lúc gặp gỡ tôi chỉ vô tình cầm tay cô ấy mà cậu ta hệch như con hổ vậy."
"Chắc là vô tình..."
Châu Miên liếc nhìn anh ta, lúc này anh ta mới nhận ra mình đã lỡ nói điều không nên nói liền cảm thấy chột dạ rồi ngồi dậy đánh trống lãng.
"À à...tôi về trước đây."
Nói xong anh ta liền bỏ đi một mạch, Châu Miên và Nhược Đình Hi nhìn dáng vẻ bối rối của anh ta mà ngán ngẫm.
Xem ra những lời đồn về anh ta có vẻ là thật.
"Tôi cũng về đây, mai rồi lên thăm lại.
Tôi cũng mệt quá rồi."
"Tôi cùng đi với cô."
Nói xong cả hai cũng nhanh chóng ra về, còn Trình Hải rốt cuộc cậu đã đi đâu?
Sau khi Thẩm Hoà rời đi cậu cũng liền chạy theo để hỏi phòng mà cô đang nằm rồi liền đi tới đó.
Cậu đứng trước chiếc giường bệnh nơi cô đang nằm trên đó.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi thủ thỉ.
"Chết tiệt Dương Giai Nghiên, khi nào cậu mới tỉnh đây hả? Tự nhiên lại bất cẩn ngã cầu thang như vậy chứ? Cái tính cẩn thận của cậu đâu rồi hả?"
Dáng vẻ tuy trách móc nhưng lại nhìn cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng ấy là sao chứ? Có lẽ tình cảm mà cậu giấu trong lòng cố gắng kiềm nén bao nhiêu năm qua cũng đã vượt quá giới hạn rồi.
Bao nhiêu người nhìn ra nhưng chỉ có duy nhất một người lại không nhận ra tình cảm ấy, lại chính là cô.
Chính cậu cũng không biết từ lúc nào trong lòng cậu, trong suy nghĩ cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến một mình cô.
Khi lần đầu tiên cậu gặp cô thì đã liền bị thu hút vì vẻ ngoài hệch như cô gái bạch nguyệt quang trong lời đồn.
Đường nét thanh thoát, mềm mại nhưng lại có chút sắc xảo.
Có thể nói rằng cô giống như hình mẫu lý tưởng của cậu.
Mới đầu có vẻ khá khó khăn trong việc bắt chuyện với cô nhưng dần dần cô cũng đã cởi mở hơn với cậu.
Càng tiếp xúc gần cậu lại bị cô gái tuy có vẻ gì rất lạnh lùng nhưng lại mang một trái tim ấm áp vô cùng, nó ngày càng len lỏi vào trong tim cậu và cái gọi là tình yêu đó lại ngày càng mãnh liệt hơn.
Nhưng rồi cậu lại không dám thổ lộ, chỉ cất giữ nó trong tim, chỉ đơn giản là đứng bên cạnh cô với tư cách là một người bạn tốt.
Luôn quan tâm, giúp đỡ và động viên cô.
Người ta thường nói rằng không hề có tình bạn giữa nam và nữ, một trong hai người sẽ có một người không còn coi tình bạn này là mãi mãi nữa.
Và cậu và cô chính là minh chứng cho đều đó, sự quan tâm, sự thân thiết đặc biệt mà cậu dành cho cô người khác nhìn vào đều biết nhưng chỉ mình cô là không biết.
Lòng cậu cũng đã rất nhẹ nhõm vì cô không hề biết gì về tình cảm của cậu, vì khi biết được thì chắc có lẽ đến cả tư cách làm bạn cậu cũng không có mất.
Cậu nhìn người con gái trước mặt mà trong lòng vô cùng thương xót nhưng lại không thể làm được gì, cậu bất lực hoàn toàn và tự trách nếu như lúc đó cậu đi cùng cô thì có lẽ...chuyện này sẽ không xảy ra.
Lúc nào cả hai cũng luôn đi cùng nhau nhưng rồi chỉ vì lơ là một chút mà đã có chuyện rồi.
"Tớ đi đây, cậu...phải mau chóng tỉnh dậy đấy! Mau chóng tỉnh dậy đi, tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu."
Trình Hải kĩ càng đắp chăn cho cô rồi nhẹ nhàng rời đi.
Dáng vẻ khi cậu rời