Dự án phim mới lần này của đạo diễn Lưu liên quan đến bối cảnh của thời xa xưa.
Được lấy cảm hứng từ những truyền thuyết cổ đại nơi xuất hiện của những vị thần tiên thời xa xưa.
Giai Nghiên khi đọc kịch bản cũng rất thích dự án phim lần này và cô thấy khá thú vị với vai mà mình đảm nhận nên đã không ngần ngại đồng ý hợp tác.
Khâu chọn diễn viên của đạo diễn Lưu cũng rất khắt khe, nhất định không phải tùy tiện mà chọn lấy một người nên những dự án phim của ông đều rất xuất sắc và được nhiều người đón nhận.
Chị Mục Giao nhìn qua dàn diễn viên liền nói khẽ với Giai Nghiên:
"Nghiên Nghiên, những diễn viên do đạo diễn Lưu lựa chọn đều là những người có thực lực.
Em phải cố gắng!."
Cô đọc kịch bản không buồn đưa mắt lên nhìn Mục Giao:
"Em tự biết điều đó, chị không cần nhắc nhở em đâu.
Mua giùm em chai nước nhé, em đang rất khát!"
"Được được, chị đi mua liền."
Mục Giao mỉm cười rồi nhanh chóng chạy đi mua nước cho cô.
Trong lúc đó dàn diễn viên cũng không ngừng bàn tán về cô.
"Đó là Dương Giai Nghiên sao? Cô ấy vừa đoạt được giải thưởng trong giải Sao Vàng đó."
"Oa, cô ấy giỏi quá nhỉ?"
"Đúng vậy, thật sự may mắn khi được hợp tác cùng cô ấy."
Họ đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, còn muốn qua để bắt chuyện với cô nhưng nhìn cô tập trung như vậy họ cũng không muốn làm phiền cô chút nào.
Tiếng đạo diễn Lưu bỗng vang lên kèm theo là ấm thanh của máy quay phim, vậy là dự án phim tên Thượng Thiên thống trị chính thức bắt đầu.
Hi vọng cô sẽ thực hiện tốt vai diễn của mình để không thất hứa với những người yêu mến cô.
Tối đó khi cô đã quay xong cảnh phim cuối cùng trong tập thì lập tức quay trở về.
Ngồi trên xe cô trầm tư thế giới qua sau cửa kính.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia là ba của cô.
Cô nhìn tên liên lạc một lúc rồi cũng bắt máy trả lời.
"Ba ạ?."
Phía bên kia điện thoại, giọng của một người đàn ông trung niên vang lên.
Tiểu Nghiên, con đã xong việc chưa?
Ông nhẹ nhàng hỏi cô.
"Con xong rồi, có chuyện gì không ạ?"
Cuối tuần này...con có rảnh không?
"Con không biết có rảnh không nữa."
Vậy con cố gắng sắp xếp để về cuối tuần nhé! Lâu rồi cha con ta chưa được ăn cùng nhau.
Giai Nghiên ngập ngừng không vội trả lời liền, đầu dây bên kia nói tiếp.
Ba sẽ đợi con.
Nghỉ sớm để mai còn đi làm nữa nhé! Tạm biệt con.
"Vâng, ba giữ gìn sức khoẻ."
Cô đợi cho ông tắt máy rồi mới tắt điện thoại, nhìn màn hình điện thoại tắt đi cô lại thấy gương mặt thoáng buồn của mình trong đấy.
Đột nhiên những chuyện của quá khứ liền xuất hiện trong tâm trí cô.
--- 8 năm trước ----
Lúc ấy Giai Nghiên mới chỉ là một học sinh phổ thông.
Cũng chỉ biết cố gắng học hành thật giỏi để không phụ lòng ba mẹ và để cố gắng cho tương lai của mình.
Cô hồn nhiên vui vẻ và cũng rất hạnh phúc khi sống trong ngôi nhà chan chứa tình yêu thương của ba mẹ mình.
Nhưng rồi cái đêm hôm ấy là đêm mà cô không thể nào quên được.
Đêm đó là một ngày mưa bão lớn, những hạt mưa nặng chĩu đang không ngừng rơi xuống trên bầu trời đen đuốt.
Sấm chớp cứ liên tục phát lên sáng rực cả bầu trời.
Cô ngủ trong phòng cũng bị đánh thức bởi tiếng sấm chớp vang trời ấy, cô cố gắng lấy gối bịt cả hai tai để không thể nghe được âm thanh đùng đùng chớp nhoáng ấy nữa.
Nhưng rồi có một âm thanh khác lại lọt vào tai cô, đó không phải là tiếng mưa rơi cũng không phải là tiếng sấm chớp.
Giống như tiếng vỡ đồ vậy , cô nhẹ nhàng bước xuống giường rồi đi ra khỏi phòng muốn xem thử đó là tiếng gì.
Đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, không lẽ còn có người còn thức? Cô bước lại gần thì lại nghe thấy tiếng hét lên từ mẹ của mình.
"Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"
Tiếng hét đến khàn cả cổ họng của bà làm cô giật mình.
Cô khép mình sau bức tường và nhìn sang hướng phòng khách.
Xung quanh căn phòng toàn là những mảnh đồ thủy tinh, đồ gốm bị đập bể tan nát.
Còn mẹ cô thì đang ngồi trên nền nhà lạnh lẽo, đôi mắt đỏ hoe đang không ngừng rơi lệ.
Ba cô thì đứng yên một chỗ cúi mặt xuống nhìn mẹ cô.
Kế bên ông ấy tại sao lại có một người phụ nữ khác vào trong nhà, người phụ nữ đó có nét gì đó rất quen thuộc hình như cô đã từng gặp bà ấy ở đâu đó rồi.
Người phụ nữ đó liền chạy đến chỗ mẹ cô ý nghĩ muốn đỡ bà ấy đứng lên.
"Cô đừng có chạm vào người tôi." - Mẹ cô hất bà ta ra, ánh mắt mẹ lạnh lẽo cô đơn đến lạ lùng.
Đây là lần đầu tiên cô mới thấy ánh mắt của mẹ mình như vậy.
Thật sự cô đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Nhưng cô biết khi có sự xuất hiện của người thứ ba trong đêm như thế này thì vẫn giống như những câu chuyện về gia đình mà cô vẫn thường hay gặp.
Một cuộc tình ngang trái, những cảm xúc không nên có với người khác, sự lừa dối của đối phương đối với người kia.
Ba cô tay xoa thái dương ông nhăn mặt nói:
"Anh cũng không muốn