Từ cửa hiệu cắt tóc đi ra không bao lâu, Lâm Như Hứa nhìn thấy Hà Tâm Ý chuẩn bị về nhà thì liền chạy tới lôi kéo người nọ, hắn nói, "Cậu mời tôi cắt tóc, tôi mời cậu đi ăn bữa cơm!"
"Không cần." Hà Tâm Ý từ chối không chút do dự.
"Đừng mà! Tôi dẫn cậu đến một quán ăn rất ngon."
"Không đi."
Lâm Như Hứa khoác tay lên vai Hà Tâm Ý, "Để tôi trả lại cho cậu đi, kiểu tóc hôm nay tôi rất vừa lòng."
Hà Tâm Ý ngẩng đầu lên nhìn, này không phải chỉ là một kiểu tóc bình thường thoải mái thôi sao? Nếu cậu không nói một đống lời vô nghĩa với thầy Tony của cậu thì sao không cắt được kiểu này chứ.
Bỗng di động vang lên, Lâm Như Hứa lấy ra nhìn, quả nhiên là ông ngoại.
Ông ngoại rất ít khi gọi cho hắn, nếu gọi cũng thường là buổi tối chứ hiếm khi gọi điện vào giờ này, Lâm Như Hứa không dám chậm trễ liền bắt máy.
"Như Hứa à, có phải con mới tới chỗ ông Chu cắt tóc không?"
Giọng nói của ông ngoại Lâm mười phần trầm thấp, vốn Hà Tâm Ý đang đứng gần nên có thể nghe rõ, ông ngoại cậu ta sao biết thế?
"Vừa rồi ông Chu của con mới gọi điện cho ngoại khen con quá trời, ông vừa nghe còn suy nghĩ sao thằng nhóc con lại hiểu chuyện như vậy, thì ra là người khác dẫn con tới!" Ông ngoại Lâm cười mỉa, còn Lâm Như Hứa bắt đầu nghi ngờ ai mới là cháu ruột của ông đây.
Đôi mắt Lâm Như Hứa sáng lên, nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên lỗ tai Hà Tâm Ý thì giọng nói có chút nghiền ngẫm, "Đúng rồi, là một người bạn dẫn con đến, bây giờ tụi con còn đang đi với nhau nè!"
Đầu dây bên kia tiếng bà ngoại Lâm truyền tới nói gì đó nghe không rõ, chợt nghe ông ngoại nói tiếp, "Vậy bây giờ con dẫn bạn về nhà ăn một bữa cơm đi, bà ngoại con nói hôm nay mua rất nhiều đồ ăn, không được không đến!"
Lâm Như Hứa đã quen nói chuyện điện thoại mở to rồi nên cũng không tránh né Hà Tâm Ý đang đứng phía sau.
Quả nhiên bà ngoại Lâm vừa dứt lời, Hà Tâm Ý đứng kế bên có chút sửng sốt theo bản năng xoay qua nhìn Lâm Như Hứa, trong mắt thể hiện từ chối rõ ràng.
Lâm Như Hứa nhìn thẳng vào mắt đối phương, ý cười tràn ngập trong mắt, cố ý kéo dài giọng nói, "Cái đó, bà ngoại....."
Sau đó đúng như dự đoán của Lâm Như Hứa, tiếng bà ngoại Lâm vang lên, "Bà làm cơm chờ hai đứa, nhất định phải tới đó."
Đầu dây bên kia không vang lên tiếng động gì nữa, Lâm Như Hứa vừa nhìn, thì ra bên kia đã cúp máy rồi....!
Đến nước này mà Hà Tâm Ý không nhìn được Lâm Như Hứa cố ý mới kỳ quái, nhưng mà y không thể hiểu được loạt hành động của đối phương, đặc biệt giờ phút này Lâm Như Hứa còn mở to đôi mắt long lanh nhìn y, trên đó đều viết: tôi cũng không còn cách nào khác.....!
Hà Tâm Ý liếc mắt xem thường Lâm Như Hứa: tôi tin cậu cái quỷ á...!
Thấy bộ dạng này của Hà Tâm Ý làm Lâm Như Hứa càng vui hơn, ngày thường lúc nào cũng là dáng vẻ lạnh lạnh lùng lùng hiếm khi nào bộc lộ cảm xúc, rõ ràng có nhiều suy nghĩ nha....!hắn chỉ ngậm ngùi nghĩ.
Cho dù thế nào thì cuộc gọi này đều là ngoài dự đoán của hai người, mà thái độ kiên quyết của ông ngoại Lâm rất hợp ý của Lâm Như Hứa.
Hà Tâm Ý nhìn vẻ mặt biết ơn của người nọ cũng biết không thể tránh rồi, đành phải nhắn cho Từ Gia Nhu bảo trưa nay y không về ăn cơm.
Sau đó hai người đi ngược về đường cũ ghé vào siêu thị mini mua hai túi trái cây đến nhà ông ngoại của Lâm Như Hứa, cho đến khi đứng trước cổng rồi mà Hà Tâm Ý vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo từng bước phát triển này là như thế nào lại tự nhiên như nước chảy thành sông khó mà hiểu được.
Lúc đi đến tiểu khu phụ cận Lâm Như Hứa liền phát hiện Hà Tâm Ý có gì đó là lạ, loại cảm giác này càng to lớn vô tận khi một giây gõ cửa nhà ông.
Hà Tâm Ý và ông ngoại Lâm không biết vì cái gì mà hai người vừa trông thấy đối phương đã đứng bất động, vẻ mặt hết sức kinh ngạc, nửa ngày trời không nói được một câu.
Cuối cùng vẫn là bà ngoại lên tiếng, "Đứng ngoài cửa làm gì vậy? Mau để tụi nhỏ vào nhà!" Lúc này cả hai mới có phản ứng.
Ông ngoại Lâm rất vui lôi kéo Hà Tâm Ý vào nhà, lại kéo người ta ngồi xuống sô pha, mặt đầy nếp nhăn cười rất tươi, "Ông nói chứ thằng nhóc kia sao có thể đến một cái tiệm nhỏ bé để cắt tóc! Thì ra là con dẫn đi!"
"Hầy, bộ dạng của thằng nhóc này không bình thường, không nghĩ tới lại có thể làm bạn với con, cũng phải cảm ơn con không chê bai nó."
Ông ngoại Lâm càng nói càng cao hứng, "Gần đây con không tới công viên chơi cờ bởi vì học quá mệt sao?"
"Sau này có thời gian thì nên đến một chuyến, mấy ông bạn già đều nhớ con lắm đấy!"
Ông ngoại Lâm nói một hồi liên lôi kéo Hà Tâm Ý muốn chơi một ván, bà ngoại Lâm bưng trái cây ra, kéo Hà Tâm Ý về nhìn trái nhìn phải, khen "Quả nhiên là một cậu bé tốt".
Lâm Như Hứa đứng chết trân ngoài cửa: nhìn xem mọi người náo nhiệt thế nào kìa.....!
Hắn lẻ loi ngồi một bên ghế sô pha, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này thật thần kỳ, hắn chẳng thể nào nghĩ tới Hà Tâm Ý chính là bạn nhỏ chơi cờ vua giỏi nhất học trường Thủ Minh lúc nào ông ngoại cũng treo bên miệng.
Hắn nhìn Hà Tâm Ý ngồi nói chuyện với ông ngoại, dáng vẻ mang theo chút câu nệ và ngạc nhiên không nghĩ tới, bỗng hắn bật cười.
Định mệnh là một thứ gì đó tuyệt vời không thể tả được.
Cuối cùng ván cờ vẫn được mở, Hà Tâm Ý chơi thua làm ông ngoại Lâm rất bất ngờ, luôn cảm thấy Hà Tâm Ý cố ý nhường ông, nhưng không thể nói rõ là nhường ngay đoạn nào, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thông, rồi cũng tin câu nói "Hôm nay tài nghệ đánh cờ của ông Hứa lại nâng thêm một bậc rồi" của Hà Tâm Ý.
Nhà của ông ngoại Lâm gồm ba phòng nhỏ và hai phòng lớn, diện tích không lớn lắm, thiết kế tuy có hơi cũ nhưng lắp đầy sách, hơn nữa bài trí trong nhà đơn giản.
Hà Tâm Ý ngồi trên sô pha, chiếc TV kiểu cũ đang phát lại gala xuân năm ngoái, mùi đồ ăn trong căn bếp nhỏ hòa cùng tiếng hoan hô nói cười trong TV ôm chặt lấy y, Lâm Như Hứa ngồi bên cạnh đang trò chuyện với ông ngoại Lâm về những chuyện vui của cậu hắn hồi bé, nhìn được, nghe thấy, cảm giác cả trái tim đều được lấp đầy hơi người nóng nực trong cái lạnh của mùa đông.
Bà ngoại Lâm mặc tạp dề hình Hello Kitty màu hồng ló đầu ra khỏi căn bếp nhỏ, "Ông già mau tới bưng đồ ăn, lập tức ăn cơm thôi!"
"Đến đây đến đây!" Lâm Như Hứa là người đầu tiên lên tiếng, hai ba bước liền chạy qua, đồ ăn vừa lên bàn, Lâm Như Hứa vừa tính lấy đũa đã bị bà ngoại vả lên mu bàn tay, "Đi rửa tay ngay!"
"Tiểu Hà, đến rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Lâm Như Hứa vẫn còn lì, thế nào cũng phải bày hết từng cái chén đũa, bị bà ngoại vỗ đầu mới hớn hở đi rửa tay, Hà Tâm Ý khó tránh khỏi gò bó đi theo Lâm Như Hứa rửa tay, phòng vệ sinh không lớn, Lâm Như Hứa và Hà Tâm Ý lại chen chúc với nhau ở bồn rửa tay, rửa một hồi lại dùng mông đẩy Hà Tâm Ý một cái, giống như một thằng nhóc đùa dai, "Không cần phải căng thẳng, ông bà ngoại đều rất thích cậu, cứ xem như là nhà mình là được rồi."
Nhà của mình? Hà Tâm Ý biết Lâm Như Hứa nói vậy để bản thân y được thả lỏng nên chỉ cười cười không nói, nếu hắn biết nhà y như thế nào thì nhất định sẽ không nói như vậy.
Ông bà ngoại thật sự thích Hà Tâm Ý, nhất là ông ngoại, tất cả sự yêu thích và vui vẻ đều thể hiện rõ trên mặt, mà yêu thích Hà Tâm Ý cũng đúng, thời buổi này làm gì tìm được một đứa nhỏ ngoan như vậy chứ, ông thực sự thích y từ đáy lòng, thậm chí còn cảm thấy Hà Tâm Ý là cháu của mình thích hay biết mấy.
Mà tự nhiên cũng thấy vui cho Lâm Như Hứa, đại khái là cảm thấy thằng nhóc con kia cuối cùng cũng làm một việc nghiêm túc, quen được một người bạn đứng đắn.
Bà ngoại Lâm thích đứa trẻ như Hà Tâm Ý, bởi vậy khi ăn cơm còn sợ y ngại nên gắp không ít đồ ăn cho y, Lâm Như Hứa có hơi lo lắng, nhiều con trai khác không để ý, một chai nước mấy người uống cũng chả sao, nhưng Hà Tâm Ý không giống thế, y không hề qua loa dù chỉ một chút, thậm chí còn không thích người khác chạm vào đồ của mình.
Hầu hết gia đình bình thường khi ăn cơm không để đôi đũa riêng, bà ngoại Lâm lần đầu gặp mặt liền thích đứa trẻ này, cũng xem y như con cháu trong nhà nên không hề nghĩ nhiều cứ chủ động gắp đồ ăn cho y.
Đồ bà ngoại gắp Hà Tâm Ý đều ăn, lúc sau Lâm Như Hứa xác nhận y không ngại nên thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Các món ăn trên bàn rất giản dị, nhưng chính sự giản dị ấy khiến Hà Tâm Ý cảm thấy rất có hương vị gia đình, bầu không khí này đối với y rất hiếm có.
Hôm nay là lần đầu tiên bà ngoại gặp Hà Tâm Ý, lại nghĩ đứa trẻ này quả thực giống như lời ông ngoại Lâm nói, hiếm khi nhịn không được mà hỏi nhiều thứ, càng hỏi càng thích, ngay tại đó kêu y thường xuyên cùng Lâm Như Hứa về đây ăn cơm.
Lâm Như Hứa đương nhiên là đồng ý rồi, ngoài mặt ồn ào bảo mình bị thất sủng nhưng thực ra lòng tràn đầy muốn Hà Tâm Ý được nhiều người yêu mến, bằng không thì sao hắn nhìn trúng Hà Tâm Ý ngay lần gặp đầu tiên chứ?
Sau bữa cơm,