Quán ăn Gia Đình.
Đúng như tên gọi, quán thực sự rất giản dị, tên của từng gian phòng nhỏ riêng biệt cũng được đặt rất văn học, gian phòng hắn ngồi gọi là "Kinh trập"*, là một trong hai mươi bốn tiết khí, đây cũng chính là phòng Lâm Như Hứa chọn, bên trong được trang trí giống như phòng ăn nhà mình, góc nào cũng ấm áp.
Hà Tâm Ý ngồi trên ghế nhìn khăn trải bàn màu trắng đến mất hồn, y thật sự không ngờ Lâm Như Hứa lại chọn một nơi như này.
*Kinh trập: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°).
Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở.
(Theo: Wikipedia)
Tiệm cắt tóc đối diện chính là nơi Lâm Như Hứa đã cắt kiểu sát mã đặc thêm đường tia sét, tóm lại thì nhìn không giống một tiệm cắt tóc bình thường trên con phố này, một Lâm đại giáo thảo ăn mặc có hơi điệu thấp một chút thế mà lại tiêu sái đến đường hoàng trên phố.
Nhưng ngay cả khi một người luôn đường hoàng như Lâm Như Hứa lại chọn nơi này dùng bữa cùng y, quả thật làm y có một cảm giác không thể nói được.
Nhà hàng này hơi xa nhà Lâm Như Hứa, vì thế lúc hắn tới thì Hà Tâm Ý đã ngồi ở đó rồi, vừa vào cửa hắn không hỏi nhiều, cứ thế đi thẳng tới "Kinh trập".
Ở quầy lễ tân là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi trông rất dịu dàng đang ngồi đó, hắn gọi một tiếng "chị Tiểu Lệ", đối phương liền nhìn hắn mỉm cười.
Gian phòng đã bật hệ thống sưởi ấm, Lâm Như Hứa vừa bước vào liền cởi áo khoác khoát lên lưng ghế dựa, toàn bộ quá trình đều không hề liếc nhìn Hà Tâm Ý lấy một lần.
Hà Tâm Ý cũng biết Lâm Như Hứa vẫn còn giận, đang đợi y cho hắn một lời giải thích, thế nhưng y vẫn như trước không nói gì, y không thể thú nhận, không thể phơi bày nội tâm rằng y phải đi.
Vì khi nói ra chuyện này thì quan hệ của hai người sẽ không như trước nữa, mặc kệ là loại nào đều không phải là thứ Hà Tâm Ý muốn.
Y biết rõ bọn họ không làm bạn được nữa chứ đừng nói chi là bạn trai.
Lâm Như Hứa thấy Hà Tâm Ý không nói lời nào thì lửa giận trong lòng càng lớn hơn, may thay có người cầm thực đơn đi vào, Lâm Như Hứa không ngẩng đầu lên mà bắt đầu gọi món ăn.
Một lần gọi hơn mười món, hắn biết mình sẽ không ăn hết, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận đó, cảm thấy bản thân không thể vui lên được.
Kết quả là dù có gọi nhiều món nhưng Hà Tâm Ý vẫn không phản ứng gì hết, bỗng người đứng cạnh bật cười, Lâm Như Hứa vừa ngẩng đầu lên thì thấy "Dì Tiếu?"
"Hầy," Người phụ nữ kia dài giọng, kéo ghế cạnh Lâm Như Hứa ngồi xuống, sờ đầu hắn, "Ai chọc Như Hứa của chúng ta giận vậy kìa?"
"Hơ —— Không giận nha," Lâm Như Hứa cào tóc, "Chỉ là trời lạnh quá, thổi con đến mơ màng luôn."
Nói xong còn cười ha ha, "Dì Tiếu, đây là bạn....!Cùng bạn của con, tên Hà Tâm Ý."
Bạn bè thì nói bạn bè, gì mà còn cùng bàn chứ, Hà Tâm Ý có hơi muốn cười, theo Lâm Như Hứa nhìn người phụ nữ vô cùng lão luyện đang nhìn mình với nụ cười trên môi, trong tiềm thức của Hà Tâm Ý cảm thấy hình như người nọ đã nhìn thấu y rồi.
Mặc dù không hiểu sao có chút bất an nhưng y vẫn đoan đoan chính chính nói một câu, "Chào dì Tiếu."
"Ừ, bạn nhỏ ngoan đấy!" Hai chữ cuối cố ý cao giọng, còn mang theo tia cười khẽ, nói xong bà hướng ra ngoài hô to một tiếng, kêu phục vụ nhanh mang đồ ăn lên.
"Nhóc con này tới cũng không nói dì một tiếng."
"Cái này không phải là chuẩn bị bất ngờ cho dì của con sao~" Lâm Như Hứa bị nắm thóp tại chỗ, giọng điệu có phần nịnh nọt.
Dì Tiếu lại cười, tự rót cho mình một tách trà, nét mặt trở nên trầm tĩnh hơn, đến cả giọng nói cũng mềm mại, "Con cho là người khác sẽ đến phòng này hả? Nhóc con hơn mười mấy tuổi lần đầu tiên đến đã chỉ thẳng là Kinh Trập, dùng đầu ngón chân cũng biết là đi cùng con rồi."
Lâm Như Hứa nghe xong thì à một tiếng nhỏ, "Con thật sự không biết người khác sẽ không được vào phòng này đó."
"Ừ, phòng dành riêng cho Lâm Như Hứa."
Không biết có phải do ảo giác hay không mà Lâm Như Hứa cảm giác khi dì Tiếu nói lời này thì có chút thất thần, vẻ mặt này không biết hắn đã nhìn thấy bao nhiêu lần rồi, như thể đang cất giấu điều gì đó.
"Mấy đứa ăn đi, dì không quấy rầy nữa." Dì Tiếu cười đứng lên, lại xoa đầu Lâm Như Hứa một cái mới chịu rời đi.
Dì Tiếu vừa đi thì bầu không khí trong phòng có chút xấu hổ, Lâm Như Hứa cũng lười chờ Hà Tâm Ý mở miệng trước, hắn giải thích, "Dì Tiếu là bạn của mẹ tôi, tôi biết dì từ hồi nhỏ rồi."
"Ừ," Hà Tâm Ý suy nghĩ một chút rồi nói thêm, "Có thể thấy được."
Rất nhanh đồ ăn đã được bưng lên, hai người không nói gì nhiều, buổi ăn cơm cũng rất nhàm chán.
Lúc ra khỏi nhà hàng Lâm Như Hứa vẫn đang băn khoăn không biết dì Tiếu có tính tiền hay không, dù gì mỗi lần chỉ cần có dì Tiếu ở đây thì hắn đều được ăn miễn phí.
Kết quả lo lắng của hắn đều dư thừa, dì Tiếu giảm giá 20% cho Hà Tâm Ý, từng đồng từng xu đều phân chia rõ ràng, sau đó còn nói một câu gì với Lâm Như Hứa nhưng hắn nghe không rõ.
Lâm Như Hứa mặc lại áo khoác rồi đứng kế bên xe máy nhìn Hà Tâm Ý, xác nhận người kia không sao hết, ít ra thì bây giờ vẫn ổn, lo lắng trong lòng hắn cũng nguôi ngoai, chỉ còn lại ngọn lửa giận, nói chuyện cũng lạnh nhạt hơn, "Cậu không có gì muốn nói sao?"
"Không có."
Có lẽ là có, nhưng y chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.
Lâm Như Hứa liếc nhìn y một cái thật lâu, sau đó lên xe rời đi.
Cơn gió thổi qua thổi tung vạt áo khoác của Hà Tâm Ý, thầm nghĩ trời tháng hai nhất định rất lạnh, nhưng y vẫn không muốn nói gì hết, đành bắt xe rời đi.
Gió lạnh thấu xương, tay Lâm Như Hứa đỏ bừng vì lạnh, nhưng hắn tỏ vẻ như mình không sao cả, nghĩ đến câu nói của dì Tiếu khi nãy, "Nhìn không rõ cũng tốt."
Hắn nhìn không rõ cái gì chứ?
Hà Tâm Ý sao?
Lúc ấy rõ ràng hắn có điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, dì Tiếu thấy hắn như vậy thì ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Dì Tiếu năm nay hơn bốn mươi tuổi rồi, là một thương nhân đầy cương quyết, thường ngày bề bộn nhiều việc, có sản nghiệp, công ty riêng, nhưng thứ bà để bụng nhất vẫn là tiệm ăn nhỏ này.
Tiệm ăn đã mở hơn mười năm, vẫn luôn lặng lẽ nơi đó.
Vì là người nhạy bén nên hắn cảm thấy nhà hàng này căn bản là không có lãi, thậm chí có thể nói là đón không nhiều khách, tồn tại của nó cũng chỉ vì tồn tại.
Nhưng dì Tiếu là người phụ nữ thế nào hắn biết rõ, ánh mắt dịu dàng mang theo ấm áp như vậy, thật sự hiếm có.
Hắn nhìn ánh mắt đó thì tinh ý biết ngay, bản thân mình không nên hỏi nhiều.
Lâm Như Hứa trở về tiểu khu thì đến nhà Triệu Nhất Xuyên trước, Tôn Bình Khang đã đến phía Nam trải qua kỳ nghỉ đông rồi, Đại Hà ở nhà cả ngày chỉ sợ là không ổn lắm, nên hắn phải đến xem mới được.
Kết quả là tới nhà của Triệu Nhất Xuyên chưa bao lâu thì nhận được cuộc gọi của Lâm Tráng, nói cách khác, đây là lần đầu tiên Lâm Tráng đem chuyện làm ăn về nhà, ông nói đối phương không biết từ đâu mà biết lịch trình của ông, còn đưa địa chỉ nhà cho người ta, thế là người nọ không nói hai lời liền tìm tới chỗ.
Trong kinh doanh Lâm Tráng luôn là một người cương quyết, nhưng ông không giỏi trong việc làm mất mặt người khác, cho nên bây giờ đặc biệt gọi điện cho hắn nói trong nhà có người lạ.
"Là chú Lâm hả?" Triệu Nhất Xuyên hỏi.
Lâm Như Hứa cất điện thoại, "Nghe nói có một người họ Ngô tìm tới cửa, bây giờ đang ở nhà."
"Cậu nói cứ như là tiểu tam vậy," Triệu Nhất Xuyên bật cười, "Tôi biết người họ Ngô đó, công ty có vấn đề nên muốn tìm nhà đầu tư!"
"Cũng tìm tới nhà cậu à?"
Triệu Nhất Xuyên gật đầu, trên mặt mang theo chút khinh thường, Lâm Như Hứa liền hiểu ý cậu ta.
Gia đình của Triệu Nhất Xuyên tạo áp lực cho cậu ta rất lớn, cho dù là năm mới cũng mời không ít gia sư, vừa dạy học cũng vừa dạy việc kinh doanh, năm nào cũng thế.
Cho nên cứ vào dịp Tết mỗi năm là Triệu Nhất Xuyên luôn khẩn cầu Lâm Như Hứa đến nhà mình chơi nhiều một chút.
Cái khác không nói chứ ba mẹ của Triệu Nhất Xuyên rất thích Lâm Như Hứa, cho dù là vì việc kinh doanh phát đạt của Lâm gia hay là cái gì, cứ khi Lâm Như Hứa đến thì Triệu Nhất Xuyên sẽ được thả lỏng.
Lâm Như Hứa lơ đễnh chơi game với Triệu Nhất Xuyên thêm một tiếng rồi về nhà.
Vừa về thì thấy dì Trương đã ở đây rồi, có lẽ là đến nấu cơm, khi Lâm Như Hứa bước vào thì thấy ba hắn đang ngồi trên sô pha, trên mặt mang theo nụ cười khách sáo đối diện với một người trung niên và một câu thanh niên, cậu thanh niên trông còn nhỏ, hình như là học sinh.
Vừa